Áo Đức Kỳ là một trong số người thừa kế dòng chính của gia tộc Na Duy Á, bởi vì thiên phú hơn người mà ngay từ nhỏ đã được gia tộc ký thác hi vọng. Bất quá đó không phải điều anh muốn, anh chỉ muốn có một gia đình ấm áp. Từ khi mỗ ba qua đời, anh không cảm nhận được nữa.
Cha cả ngày bận rộn chuyện gia tộc, ngay cả thời gian về nhà cũng không có, anh trai anh bởi vì anh có thiên phú mà thường ngấm ngầm ngáng chân. Bất quá Áo Đức Kỳ không để ý, tuy anh trai luôn nhắm vào anh nhưng chưa từng có ý tưởng đả thương hay ám hại. Bất quá chỉ thông qua một ít thủ đoạn nho nhỏ để tranh đoạt vị trí người thừa kế mà thôi.
Chuyện của anh cùng anh trai, cha biết, thế nhưng ông chưa từng hỏi tới. Bởi vì trong mắt cha, cạnh tranh như vậy sẽ giúp anh cùng anh trai không ngừng tiến bộ, nếu ngay cả chút cạnh tranh như vậy mà cũng chịu thua thì không xứng làm người thừa kế gia tộc.
Thế nhưng, cha chưa từng nghĩ tới, anh không chỉ là người thừa kế gia tộc Na Duy Á mà còn là con trai cha, anh trai cũng không nghĩ rằng bọn họ có quan hệ huyết thống ruột thịt, là thân nhân thân thiết nhất trên thế giới này. Cả hai người đều đã quên đi điều này.
Vì thế gia tộc Na Duy Á đối với Áo Đức Kỳ chẳng qua chỉ là một khách sạn có thể tá túc, có thể cung cấp dịch dinh dưỡng cùng tinh tệ mà thôi, không hề làm người ta lưu luyến.
Sau vô số lần kỳ vọng rồi thất vọng, Áo Đức Kỳ học cách từ bỏ. Tính cách cũng trở nên lạnh nhạt, anh không còn ôm kỳ vọng vào gia đình hay tình thân nữa. Vì thế bắt đầu từ năm mười sáu tuổi, anh đã dùng tinh tệ có được từ gia tộc bắt đầu kinh doanh. Sau mười năm, anh đã phát triển việc kinh doanh của mình rộng khắp lam tinh.
Thiên phú về lĩnh vực kinh doanh hẳn là được kế thừa từ mỗ ba anh, bởi vì ông là một người kinh doanh xuất sắc, chỉ đáng tiếc, cuối cùng đã gả cho cha anh.
Sau khi kiếm được tinh tệ, Áo Đức Kỳ bắt đầu lên kế hoạch gửi lại toàn bộ tinh tệ mà gia tộc Na Duy Á đã cho mình suốt mười mấy năm qua, như vậy anh không còn nợ gia tộc thứ gì nữa.
Mà thời điểm trả xong toàn bộ nợ nần thì cũng là lúc anh rời đi.
Bởi vì thân phận đặc biệt nên những người tiếp cận anh đều có mục đích nào đó, vì thế Áo Đức Kỳ cũng không kết giao bằng hữu. Bằng hữu mà anh muốn là người mà anh tin tưởng, chứ không phải những kẻ có thể vì lợi ích mà bán đứng anh bất kỳ lúc nào.
May mắn là anh rốt cuộc cũng tìm được. Người bằng hữu đầu tiên của anh là người bạn học cùng ban, đồng dạng cũng là người thừa kế của đại gia tộc, An Nhĩ Tư.
Gia tộc Cái Nhĩ tuy không có thế lực cường đại như gia tộc Na Duy Á nhà bọn họ, thế nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Mới đầu Áo Đức Kỳ cũng không quá để ý tới An Nhĩ Tư, dù sao An Nhĩ Tư ngoài mặt chính là một người cực kỳ tao nhã, đối với ai cũng thực ôn nhu.
Thế nhưng chính vì học cùng ban nên dần dần Áo Đức Kỳ phát hiện, An Nhĩ Tư không hề ôn nhu như vẻ ngoài biểu lộ, tuy ôn nhu với tất cả mọi người nhưng lại luôn vô tình cố ý giữ một khoảng cách. Ôn nhu tựa hồ chỉ là ngoài mặt, còn ánh mắt thì không hề có ý cười, tựa hồ sự ôn nhu kia không thể thâm nhập vào nội tâm.
Có một lần, Áo Đức Kỳ vô tình nhìn thấy bộ mặt lãnh khốc của An Nhĩ Tư, gương mặt vẫn mỉm cười như cũ nhưng tronh mắt lại tràn ngập sát khí lạnh như băng.
Lúc ấy Áo Đức Kỳ lập tức nhận ra, hóa ra An Nhĩ Tư cùng một loại người với mình. Lãnh khốc giống anh, mà cũng cô độc giống anh. Chẳng qua anh lộ rõ ra ngoài mặt còn An Nhĩ Tư thì che dấu thật sâu, vì thế, hai người liền trở thành bằng hữu.
Ngây người trong học viện mười mấy năm, mắt thấy đã sắp tốt nghiệp, thật không ngờ ngày nọ khi anh cùng An Nhĩ Tư đi ngang qua sân thi đấu thì phát hiện một trận đấu khá bất ngờ.
Kỳ thực anh vốn không quan tâm tới mớ tin đồn trong học viện, bất quá bởi vì nhóm người xung quanh thường xuyên nhắc tới nên anh biết đại khái.
Nghe nói tinh thần lực cùng sức chiến đấu của thú nhân kia ngay cả cấp E cũng không được, tư cách thấp nhất để tiến vào học viện cũng không đạt được, khó trách bị thường khác xem thường. Nhưng quan trọng nhất là thú nhân kia lại là người kế thừa dòng chính của Nhan gia, một trong tứ đại gia tộc của đế quốc Ni Lạp Nhĩ. Cũng có thể nói là người thừa kế dòng chính duy nhất.
Sức chiến đấu kém không nói, cư nhiên bị người ta lừa gạt, khi dễ mà không dám phản kháng. Áo Đức Kỳ vẫn luôn khinh thường loại thú nhân yếu đuối này.
Chẳng qua thực không ngờ có một ngày thú nhân kia lại làm anh khϊếp sợ tới vậy. Cậu ta cư nhiên đánh bại thú nhân cấp B Duy Nhĩ Nặc, kia chính là thú nhân của đại gia tộc. Khi ấy, tất cả mọi người đều chấn kinh.
Ngay sau đó, lại nghe nói lúc thí nghiệm thì sức chiến đấu của thú nhân kia đã trực tiếp thăng lên cấp B, hơn nữa còn là song hệ dị năng thủy hỏa. Cũng vì thế tinh thần lực mới thấp như vậy.
Sau đó là cuộc thi xếp hạng trong học viện, thú nhân kia cư nhiên đánh bại thú nhân cấp A Nhan An Húc nằm trong danh sách đứng đầu năm ngoái, tiến vào top năm, cùng bọn họ tham gia giải đấu tranh bá toàn cầu.
Sự tình phát triển vượt hẳn sự tưởng tượng của Áo Đức Kỳ, thú nhân kia cùng An Nhĩ Tư yêu thích nhau, hơn nữa cư nhiên còn che giấu sức chiến đấu. Lúc tham gia giải tranh bá, Áo Đức Kỳ thân là cường giả cấp S sơ cấp thế nhưng không thể nhìn thấu thú nhân kia, tựa như lúc trước không thể nhìn thấu An Nhĩ Tư vậy. Xuất hiện tình huống này chứng minh thú nhân kia mạnh hơn anh.
Mạnh hơn anh thì chính là cấp S trung cấp. Mới mười tám tuổi đã là cấp S trung cấp, ngay cả Áo Đức Kỳ khi biết đáp án này cũng bị dọa. Này mà phế vật gì chứ, căn bản là thiên tài ngàn năm có một. Một người căn bản không thể tăng sức chiến đấu vùn vụt trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, cho dù là thức tỉnh thì cũng không được.
Này chỉ có thể thuyết minh thú nhân kia trước kia vẫn luôn che dấu bản lĩnh, thẳng tới khi bị thú nhân Á Đức kia tổn thương mới bộc lộ.
Sau đó trên đường quay về, An Nhĩ Tư đưa sủng vật tinh tế thú cấp thấp của thú nhân kia cho anh, Áo Đức Kỳ vẫn luôn mẫn cảm với động vật nhỏ cư nhiên lại không phản ứng. Vì muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Áo Đức Kỳ liền mang tiểu thứ cầu về nhà.
Ừm, vật nhỏ kia chính là tiểu thứ cầu cấp thấp. Toàn thân béo đô đô, mọc đầy gai nhọn, lúc không công kích cùng phòng bị thì mớ gai kia sẽ mềm nhũn, sờ lên có cảm giác rất tuyệt. Áo Đức Kỳ nghĩ, có lẽ vì vật nhỏ này không có lông nên anh mới không bị dị ứng đi.
Vật nhỏ không sợ sệt gì cả, ngược lại thực hoạt bát, cũng thực kén ăn. Bởi vì nó chỉ ăn thức ăn nguyên thủy như rau cải cùng thịt mà thôi. Quả nhiên là chủ nào thì dưỡng ra thú cưng ấy. Thú nhân kia chẳng phải cũng vậy?
Bất đắc dĩ, Áo Đức Kỳ đành phải uy vật nhỏ chút rau cùng thịt tinh tế thú cấp thấp. Nhìn vật nhỏ ăn ngon lành, cái miệng nhỏ nhắn phình lên, Áo Đức Kỳ lần đầu tiên cảm thấy hóa ra tinh tế thú cũng có thể đáng yêu tới vậy.
Ánh mặt vật nhỏ tuy nhỏ nhưng lại rất xinh đẹp, trong suốt lóng lánh, mỗi lần anh nói chuyện đôi mắt kia sẽ nghiêm túc nhìn về phía anh, thần kỳ nhất là vật nhỏ cư nhiên còn ‘chi chi’ đáp lại. Cứ như nó có thể nghe hiểu anh nói gì vậy.
Từ lúc ấy, Áo Đức Kỳ bắt đầu để bụng tới vật nhỏ vừa thông minh lại tham ăn này. Chỉ là thực đáng tiếc, nhóc con này chỉ có thể ở cùng anh hai ba ngày mà thôi, sau đó sẽ về lại bên cạnh chủ nhân.
Chỉ mới hai ba ngày mà Áo Đức Kỳ cư nhiên nảy sinh tình cảm luyến tiếc, anh cảm thấy có chút không thể tin nổi.
Tiếp đó thú nhân kia mang vật nhỏ về, anh có một đoạn thời gian không gặp lại nó.
Chính là Áo Đức Kỳ không thể nào ngờ được thú nhân kia cư nhiên lại là bán thú nhân, lúc nghe thấy tin này, anh còn ngạc nhiên hơn cả chuyện An Nhĩ Tư là vương tử đế quốc Á Bá Lan.
Còn không phải sao, bán thú nhân, là bán thú nhân đã bị diệt sạch từ ngàn năm trước. Thật không ngờ thú nhân kia cư nhiên phản tổ thành công trở thành bán thú nhân.
Hơn nữa nghe nói bán thú nhân kia còn mang thai, chấn kinh cả tinh tế, tiếp đó trong thời gian bán thú nhân kia mang thai, An Nhĩ Tư một lần nữa gửi vật nhỏ cho anh chăm sóc. Áo Đức Kỳ quả thực vui sướиɠ tới cực điểm.
Ngày ngày ở chung, Áo Đức Kỳ ngày càng yêu thích vật nhỏ hơn. Đặc biệt có một lần anh trai nói ra mấy lời chỉ trích, vật nhỏ cư nhiên tức giận, trực tiếp nhào tới cắn bị thương cánh tay anh trai.
Từ nhỏ tới lớn, chưa từng có ai bảo hộ Áo Đức Kỳ như vậy, khoảnh khắc đó Áo Đức Kỳ thực sự cảm động. Vật nhỏ đã chạm tới điểm mềm yếu nhất trong lòng anh, có lẽ bởi vì khi đó quá xúc động nên Áo Đức Kỳ không chú ý tới một điểm, vật nhỏ không hề có sức chiến đấu gì sao lại có thể tổn thương anh trai ngụy cấp S của mình.
Từ sau lần đó, Áo Đức Kỳ lại càng để bụng tới vật nhỏ hơn, mà vật nhỏ tựa hồ cũng rất thích anh, cứ luôn dính cùng một chỗ với anh. Có vật nhỏ làm bạn, Áo Đức Kỳ không còn cảm thấy tịch mịch nữa.
Mặc dù có lúc cảm thấy vật nhỏ quá thông minh, không hề giống tinh tế thú tiểu thứ cầu cấp thấp, bất quá Áo Đức Kỳ chỉ nghĩ là do vật nhỏ biến dị. Dù sao màu sắc của tiểu thứ cầu bình thường không phải màu đỏ, vật nhỏ này nhất định là loại biến dị nên trí lực mới cao như vậy.
Đã quen có vật nhỏ làm bạn, Áo Đức Kỳ không phát hiện mình đối với vật nhỏ thực sự quá đặc biệt. Vì vật nhỏ, anh tự tay xuống bếp nấu nướng, vì vật nhỏ vui, anh tự mình chế tạo những món đồ chơi, hơn nữa vật nhỏ muốn gì anh chắc chắn sẽ đáp ứng. Loại hảo cảm này trong lúc Áo Đức Kỳ không phát xác đã vượt khỏi phạm vi đối đãi với sủng vật.
Hết thảy mọi thứ của vật nhỏ Áo Đức Kỳ đều phải tự tay làm, không cho phép người khác đυ.ng tới. Đặc biệt có một lần sau khi giúp vật nhỏ tắm rửa sạch sẽ, nhìn vật nhỏ thơm tho ngào ngạt ngáy khò khò ưỡn bụng ngủ trong lòng bàn tay mình, Áo Đức Kỳ nhịn không được hôn một cái lên bụng vật nhỏ.
Kết quả vật nhỏ vừa vặn tỉnh lại, Áo Đức Kỳ phát hiện sau một lúc sửng sốt, vật nhỏ cư nhiên đỏ mặt. Cái loại phản ứng đỏ bừng mặt trong một giây rồi thẹn thùng dùng móng vuốt che đi gương mặt nhỏ nhắn của vật nhỏ làm Áo Đức Kỳ phì cười. Ba mươi năm, đây là lần đầu tiên anh thoải mái cười to như vậy. Cộng thêm trí thông minh vượt trội của vật nhỏ, nếu không phải biết rõ nó là tiểu thứ cầu, Áo Đức Kỳ thực sự sẽ nghĩ vật nhỏ là thú nhân.
Thẳng tới lần đó vì nhiệm vụ gia tộc mà vô tình đυ.ng phải một con tinh tế thú cấp S trung cấp, Áo Đức Kỳ mới biết, hóa ra vật nhỏ không hề đơn giản.