Chương 14: Vòng đấu loại

Buổi tối trước khi tu luyện, Nhan Tử Dạ liếc mắt nhìn hạt giống rau cải vừa trồng đêm qua, quả nhiên, đã bắt đầu nảy mầm. Bất quá Nhan Tử Dạ không tiếp tục phóng linh lực, bởi vì lần đầu tiên đã cải tạo bùn đất cùng rau cải. Khác với phương pháp cải tạo của khoa học kỹ thuật hiện đại, linh lực là năng lượng tinh khiết nhất, bùn đất được linh lực cải tạo sẽ biến thành linh thổ, mà hạt giống được linh lực cải tạo sẽ biến thành linh chủng. Hai cái kết hợp sẽ trong thời gian ngắn nhất sinh trưởng ra loại rau tốt nhất.

Vấn đề phiền não nhất tinh tế cứ vậy bị Nhan Tử Dạ dễ dàng giải quyết.

Thời gian thật sự quá mau, đảo mắt đã tới ngày đấu loại, Nhan Tử Dạ cùng bốn thú nhân của ban D từ sớm đã tới điểm tập hợp.

Liếc mắt một vòng, đứng giữa đám đồng phục đen, nhóm thú nhân ban A mặc đồng phục trắng bạc dị thường bắt mắt. Mà trong số đó có một người nổi trội nhất, dung mạo tuấn mỹ vô song, mái tóc bạc óng ánh chói mắt, lúc Nhan Tử Dạ nhìn qua, người nọ cũng trùng hợp nhìn về phía Nhan Tử Dạ, tầm mắt chạm vào nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng gật đầu chào hỏi.

Áo Đức Kỳ đứng bên cạnh khó hiểu nhìn An Nhĩ Tư, trong học viện không còn ai hiểu người bạn này hơn anh. Ngoài mặt, An Nhĩ Tư thoạt nhìn là một người ôn hòa rất dễ ở chung, nhưng những người khá thân mới hiểu người này kì thực lạnh lùng hơn bất kì ai. Quả thực rất hiếm khi thấy An Nhĩ Tâm cười thật tâm như vậy.

Thấy thú nhân dưới đã tới đông đủ, phó viện trưởng Cách Lạp Tư, cũng là đạo sư giám sát vòng loại đứng trên đài bắt đầu lên tiếng.

“Có mặt ở đây đều là các thú nhân xuất sắc, tôi thật cao hứng có thể đứng trên này nhìn các trò. Quy tắc vòng loại hẳn các trò đã rõ, hôm nay sẽ bắt đầu đấu loại, chỉ có một trăm người thông qua đầu tiên đủ tư cách tham gia thi đấu xếp hạng. Bất quá quy tắc cùng địa điểm vòng loại đều có thay đổi. Tốt lắm, không nói nhiều nữa, bây giờ các trò dựa theo chỉ dẫn của đạo sư lên phi hành khí, di chuyển tới địa điểm thi đấu.”

Mọi người lập tức ngay ngắn trật tự lên phi hành khí, thẳng tới khi phi hành khí bắt đầu khởi động âm thanh ồn ào huyên náo mới nổi lên.

Phi hành khí bọn họ đang ngồi khác với các loại Nhan Tử Dạ từng đi trước kia, nó là loại phi hành khí cỡ lớn, có chút tương tự máy bay địa cầu, bất quá rõ ràng tốc độ nhanh hơn nhiều, cũng ổn định hơn.

“Cũng không biết đấu loại năm nay tiến hành thế nào, tôi cứ tưởng giống như mấy năm trước, trực tiếp so tài trong học viện.”

“Đúng vậy, hiện giờ đã bắt đầu khẩn trương rồi, không biết có đủ may mắn lọt vào vòng trong không nữa, cho dù là người xếp thứ một trăm cùng tốt.”

“Mấy cậu đoán xem chúng ta đang đi đâu?”

“Quản là đi đâu, lúc thi đấu cứ dốc toàn lực là được.”



Thú nhân ở xung quanh nhao nhao thảo luận giống như không hề liên quan tới Nhan Tử Dạ, vừa lên phi hành khí, cậu đã ngả người tựa vào ghế ngủ ngon lành. Ngồi cạnh Nhan Tử Dạ chính là thú nhân cùng lớp có hệ dị năng phòng ngự, Kiệt Khắc.

Giống như các thú nhân khác, Kiệt Khắc có mái tóc xanh biếc, diện mạo không nổi trội, năng lực cũng bình bình, thế nên lúc biết tin Kiệt Khắc cư nhiên có thể tham gia vòng loại, trừ bỏ Nhan Tử Dạ, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi.

Từ sau khi lên phi hành khí, Kiệt Khắc thường xuyên liếc nhìn Nhan Tử Dạ khò khò ngủ ở bên cạnh. Đối với Nhan Tử Dạ, Kiệt Khắc quả thực có chút bội phục, giờ phút khẩn trương hưng phấn thế này mà Nhan Tử Dạ cư nhiên có thể an tưởng mà ngủ, tựa hồ không hề có chút khẩn trương nào. Ngược lại, Kiệt Khắc đã lo lắng tới mức lòng bàn tay cũng sắp toát mồ hôi.

“Tôi cũng thực bội phục cậu ta, tới giờ này mà vẫn còn ngủ được.” Giống như Nhan Tử Dạ, Vưu Lý với mái tóc đỏ rực cũng ngồi bên cạnh Kiệt Khắc, một hàng vừa vặn có năm ghế, thế nên người cả ban bọn họ liền ngồi cạnh nhau.

“Chứ còn gì nữa, tôi nhìn mà hâm mộ luôn ấy, hẳn cậu ta nắm chắc mười phần rồi đi.” Tái Nhĩ Đặc một thân cao lớn, nước da đen sậm, thế nhưng lúc nói chuyện lại cực nhỏ nhẹ, hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài.

“Ai có thể đoán được phế vật nổi danh trong học viện cư nhiên lại là cao thủ ẩn giấu.” Ban Đặc tóc đen mắt xanh cảm thán.

“Đúng vậy, cơ mà trước kia vì sao cậu ta phải giấu diếm thực lực nhỉ?” Kiệt Khắc nghi hoặc hỏi.

“Ai biết được, chuyện của đại gia tộc bình dân chúng ta không hiểu được đâu.” Vưu Lý gối tay sau đầu nói.

“Mấy gia tộc kia đúng là phiền phức.” Tái Nhĩ Đặc nhỏ giọng nói.

Một chiếc phi hành khí có thể ngồi hơn năm mươi người, tất cả học viên ban D tham gia được sắp xếp ngồi chung, bởi vì nhóm Nhan Tử Dạ được xếp ở hàng đầu nên đoạn nói chuyện của bọn họ vừa nãy cũng bị nhóm thú nhân phía sau nghe thấy.

Sau khi giá trị chiến đấu thực sự của Nhan Tử Dạ được công bố, nhóm thú nhân ban D liền có vài phần tôn trọng, bất quá không có nghĩa là bọn họ tin tưởng Nhan Tử Dạ có thể tiến vào vòng trong, phải biết thú nhân ban A cũng không phải để chưng cho đẹp, cho dù không tính ban A thì vẫn còn ban B, muốn lọt vào vòng trong quả thực nói dễ hơn làm. Cho nên lúc nhìn thấy Nhan Tử Dạ không chút để ý, vừa lên phi hành khí liền lăn ra ngủ, đại đa số thú nhân cảm thấy Nhan Tử Dạ quá tự cao tự đại.

Phi hành khí bay tầm hai mươi phút thì tới địa điểm, Kiệt Khắc đẩy đẩy bả vai Nhan Tử Dạ, gọi cậu dậy: “Nhan Tử Dạ, đừng ngủ nữa, tới nơi rồi.”

Nhan Tử Dạ từ từ tỉnh lại, ánh mắt còn chưa mở ra hẳn, lắc lư leo xuống.

Vừa bước xuống, trước mắt cư nhiên là một mảnh rừng rậm, mà bọn họ thì đang đứng trước cửa vào.

“Kỳ quái, nơi này nhìn rất quen mắt.” Tái Nhĩ Đặc kiềm không được nói.

“Đúng vậy, hình như từng thấy qua ở đâu rồi.” Kiệt Khắc đứng cạnh Nhan Tử Dạ tiếp lời.

Vưu Lý khinh bỉ liếc nhìn hai người: “Lúc đi học các cậu rốt cuộc có nghiêm túc nghe giảng không vậy? Này rõ ràng chính là rừng rậm ma huyễn. Các cậu cư nhiên nhìn không ra, đừng có nói là học chung ban tới tôi, thực dọa người mà.”

“Không phải tôi nói nhìn quen mắt, chỉ là nhất thời không nghĩ ra mà thôi.” Kiệt Khắc không phục nói: “Hừ, ai thèm so với bách khoa toàn thư như cậu.”

Đối lập với Kiệt Khắc, Tái Nhĩ Đặc xấu hổ gãi gãi đầu. Nếu không phải nước da quá đen, chắn hẳn mọi người sẽ nhìn thấy gương mặt cậu ta lúc này đã đỏ rực, quả thực là một thú nhân thẹn thùng!

“Tất cả tập hợp!” Đợi tất cả học viên leo xuống phi hành khí, phó viện trưởng lên tiếng.

“Rồi, bây giờ chúng ta đã tới địa điểm thi đấu vòng loại, mọi người dựng tai lên mà nghe tôi nói đây. Đấu loại năm nay không phải thi đấu cá nhân như những năm trước, quy tắc năm nay là hai thú nhân phải tổ đội với nhau. Trong rừng rậm ma huyễn có ẩn dấu hai trăm thẻ bài có màu sắc khác biệt cùng một trăm hộp nhiệm vụ. Lấy được thẻ bài cùng màu mới có thể tổ đội, mà tổ đội rồi mới có thể tìm kiếm hộp yêu cầu, bắt đầu tiến hành nhiện vụ.” Nói tới đây, sắc mặt phó viện trưởng trở nên nghiêm túc.

“Trong quá trình làm nhiệm vụ, chỉ cần một trong hai người thất bại thì cả hai cùng bị loại. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì vẫn chưa tính là chấm dứt, phải trong thời gian quy định thuận lợi trở về nơi này báo cáo, hơn nữa phải là năm mươi tổ đội đầu tiên mới có tư cách tiến vào chung kết, hiểu rõ chưa?” Phó viện trưởng lớn tiếng hỏi.

“Dạ hiểu.” Tất cả thú nhân đồng thanh nói.

“Tốt, thời gian thi đấu là tám tiếng, các trò nhớ kỹ cho tôi, bây giờ, thi đấu chính thức bắt đầu.”

Phó viện trưởng ra lệnh một tiếng, các thú nhân lập tức xông vào rừng rậm ma huyễn, sốt ruột muốn tìm kiếm thẻ bài. Chỉ có hai trăm thẻ, mà số lượng tham gia là hơn ba trăm người, tương đương không lấy được thẻ chính là kẻ bị loại đầu tiên. Đây là cửa ải quan trọng để tiến vào vòng trong, các thú nhân đương nhiên khẩn trương, ngay cả các thú nhân ban A thoáng chốc cũng biến mất không còn bóng dáng.

“Nhan Tử Dạ, cậu còn ngây ngốc đứng đó làm gì, không thấy mọi người đều chạy hết rồi à? Nếu chúng ta vào muộn, thẻ bị lấy hết thì sẽ bị loại ngay.” Kiệt Khắc vốn đã chạy một khúc đột nhiên quay đầu, thấy Nhan Tử Dạ vẫn đứng yên một chỗ thì chạy trở lại.

Nhóm Vưu Lý cũng chạy theo, nhíu mày nhìn Nhan Tử Dạ, mặc dù lúc này đang là thời khắc quan trọng nhưng dù sao Nhan Tử Dạ cũng là người cùng ban, lại còn là thú nhân mạnh nhất trong năm người, bọn họ tự nhiên không thể bỏ lại Nhan Tử Dạ.

Nhan Tử Dạ ưỡn thắt lưng, ngáp một cái, bộ dáng vẫn chưa tỉnh ngủ: “Mấy người đi trước đi, không cần để ý tới tôi, chốc nữa tôi vào sau.”

“Chính là…” Kiệt Khắc còn muốn nói gì đó nhưng bị Vưu Lý kéo lại.

“Quên đi, cứ để cậu ta làm theo ý mình, thực lực chúng ta yếu hơn, mau vào trong trước.”

“Được rồi.” Kiệt Khắc đồng ý, liếc nhìn Nhan Tử Dạ lần cuối rồi theo nhóm Vưu Lý rời đi.

Đợi nhóm bọn họ đi hết, Nhan Tử Dạ mới chậm rì rì bước vào rừng rậm ma huyễn, cậu đi thực chậm, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu quan sát những loại thực vật chưa từng thấy qua. Bộ dáng này căn bản không giống đi thi đấu, càng giống như đang du lịch dã ngoại.

Phó viện trưởng nhìn bóng dáng nhàn nhã không chút khẩn trương của Nhan Tử Dạ, hỏi Hoắc Đức vừa xuất hiện bên cạnh: “Nó chính là con của nhóc Nhan?”

Hoắc Đức cung kính đáp: “Vâng, là con trai của Nhan Thuần, Nhan Tử Dạ. Năm nay hai mươi tuổi, chỉ số chiến đấu là 748, bất quá kì quái là chỉ số tinh thần lực chỉ có 50.”

“Nga?” Phó viện trưởng ra ngoài vài năm chỉ vừa mới trở về, đây vẫn là lần đầu tiên gặp Nhan Tử Dạ, lúc nghe Hoắc Đức nói chỉ số chiến đấu của Nhan Tử Dạ rất cao nhưng tinh thần lực lại cực thấp thì vô thức nhớ tới học trò Nhan Thuần năm đó.

“Quả nhiên là con trai Nhan Thuần, vừa vặn tương phản với cha nó, năm đó chỉ số chiến đấu của Nhan Thuần thấp tới đáng thương nhưng tinh thần lực thì lại cao khủng khϊếp. Đáng tiếc, nếu Nhan Thuần còn sống thì đứa nhỏ này cũng không tới mức bị Nhan gia đuổi ra ngoài. Lão già kia vẫn cổ lỗ sĩ như vậy, nếu không phải năm đó lão ra quyết định sai lầm thì Nhan Thuần cũng không chết. Hoắc Đức, nhóc Nhan Tử Dạ này giao cho anh, anh để mắt tới nó một chút.” Nhớ tới đứa học trò Nhan Thuần, phó viện trưởng có chút cảm khái.

“Vâng.” Hoắc Đức gật đầu kính cẩn đáp.