Chương 18: Ta cố ý tặng cá

Tạ Hòe Ngọc mặc một thân y phục màu trắng đứng trên hành lang. Gió nhẹ thổi qua làm y phục của y chuyển động phấp phới, lộ ra dáng người đĩnh bạt.

Vẻ mặt của y có chút lạnh lùng, khi ánh mặt trời chiếu vào, gương mặt y phảng phất như được mạ lên một lớp vàng, càng tăng thêm vẻ đẹp thoát tục.

Bạch Thuật cứ như bị đánh một cú vào đầu, cả người trở nên choáng váng. Mỗi một động tác, mỗi một biểu cảm của người nọ đều khiến cậu như đắm chìm trong cơn say.

Đầu óc cứ kêu ong ong hết lên, cả ngàn câu nói đã chuẩn bị sẵn cũng quên mất, chỉ biết ngơ ngác đứng ở đó nhìn y, vành tai bắt đầu đỏ ửng.

·

Đầu mùa hạ, nắng giữa trưa đã có chút nóng bức.

Tạ Hòe Ngọc đặc biệt sai người kê thêm một cái bàn trên hành lang bên hồ, treo thêm màn rèm rồi một mình ở đó luyện chữ.

Y vừa mới dọn về nhà cũ, rời xa khỏi mớ hỗn độn Tạ gia.

Ở nơi thâm sơn cùng cốc này không có nguồn nhân lực bị cài ghép, cũng không có sự cao sang mỹ lệ nơi kinh thành và cũng chẳng có danh sư nào để chỉ điểm cho y. Chờ ba năm sau trở về kinh thành, sợ là mọi người chỉ biết đến nhị công tử Tạ Thụy An chứ chẳng ai biết đến Tạ Hòe Ngọc này.

Phụ thân và người bên Lâu thị đều cho rằng làm như vậy thì có thể chèn ép được y. Ở vùng nông thôn này ba năm, chắc chắn y sẽ bỏ lỡ kỳ thi xuân năm sau, đợi khi nhị đệ được đề tên trên bảng trúng cứ, Tạ gia lại càng không có chỗ cho y dung thân.

Sở dĩ y đồng ý trở về nhà cũ giữ đạo hiếu với tổ mẫu, cũng chỉ vì muốn lấy lui làm tiến.

Khắp nơi trong Tạ gia đều có tai mắt của Lâu thị, y muốn làm chút gì đó cũng rất khó. Mà nhà cũ ở nông thôn này chính là địa bàn của Tạ Hòe Ngọc y, càng thuận tiện để quản lí người bên cạnh.

Chờ khi cánh chim của y đủ vững chắc, y sẽ đón đệ đệ ra ngoài, phụ thân và Lâu thị có muốn đến làm phiền cũng chẳng có cơ hội.

Đang lúc y miên man suy nghĩ, bên kia hồ nước bỗng có tiếng người hô lên: “Vị tiểu huynh đệ kia ơi, xin hỏi lối ra ở chỗ nào thế?” Tiếng nói thanh thúy dễ nghe, không cao không thấp, khiến cho người nghe như đắm mình trong gió xuân.

Nhưng khi giọng nói này truyền tới tai Tạ Hòe Ngọc lại không dễ nghe như vậy, y nhăn mày lại, trong đầu hiện lên vài suy nghĩ không vui.

Sau khi tới nông thôn này, xem ra người hầu trong nhà đều trở nên cẩu thả, vậy mà lại dám cho một người lạ vào đây, còn để hắn tiến quân thần tốc đi thẳng đến hậu hoa viên.

Nếu người này là do Lâu thị phái tới, nơi này lại không có đến một hạ nhân, vậy y chẳng phải sẽ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng sao.

Nghĩ vậy, biểu cảm trên mặt Tạ Hòe Ngọc không mấy tốt đẹp.

Y tiến lên một bước vén rèm lên liền thấy thiếu niên đen gầy ở đối diện hồ nước.

Thiếu niên mặc trên người xiêm y rách rưới, dù mặt đã được rửa qua nhưng vẫn không thấy được rõ đường nét, trên lưng còn cõng mười mấy ống trúc, vừa thấy y là liền bỏ bừng mặt một cách ngốc nghếch...

Trông có vẻ không phải người mang theo mục đích mà đến, có lẽ là do cậu đi lạc...

Vẻ mặt Tạ Hòe Ngọc khá hơn một chút, mở miệng hỏi: “Ngươi vào được đây bằng cách nào? Sao chỉ có một mình ngươi đến?”

“Ta... ta tới để đưa cá, Tiểu Thụ dẫn ta vào.” Thiếu niên ấp úng nói.

“Đưa cá?” Tạ Hòe Ngọc chợt nhớ ra ca nhi mình gặp ngày trước, nhìn kỹ lại y mới phát hiện giữa mày của thiếu niên có một nốt ruồi đỏ. Chẳng qua là do da cậu đen, màu của nốt lệ chí lại rất nhạt nên trong một chốc không làm người ta thấy được.

Thấy người này là ca nhi mình đã từng gặp, Tạ Hòe Ngọc mới thả lỏng, vẫy tay bảo cậu đi qua, nói: “Ta nhớ ra rồi, hôm qua ngươi có tới đây tặng cá. Hôm nay mang theo cái gì, đưa ta nhìn xem.”

Lúc đầu Bạch Thuật đã thấy sắc mặt y không được vui lắm, lại nghĩ đến chuyện đưa tiền lúc nãy, còn tưởng là y ghét mình, trong lòng không khỏi thấp thỏm, lời nói cử chỉ cũng trở nên câu nệ cứng ngắc.

Thấy y muốn nói chuyện với mình, còn vẫy tay bảo cậu đi qua chỗ y thì rất vui, nỗi bất an cũng theo đó mà tan thành mây khói.

Vui buồn gì cậu cũng viết hết lên trên mặt, cười tươi đến nổi không thấy cả mắt, tung ta tung tăng chạy qua.

Cậu đi đến trước mặt Tạ Hòe Ngọc, gỡ xuống một ống trúc ra cho y nhìn: “Có cá trắm đen, tôm sông và cả cua đồng nữa. Mấy con đưa cho người đều là loại tươi ngon nhất, ta đem bỏ vào phòng bếp hết rồi. Nếu ngươi thích ăn thì cứ bảo ta, ngay mai ta đi bắt tặng ngươi.”

Lúc Bạch Thuật nói chuyện, tốc độ nói rất nhanh, đôi mắt chăm chú nhìn Tạ Hòe Ngọc.

Trước giờ Tạ Hòe Ngọc chưa từng bị người nào nhìn như vậy, thật ra cũng thấy có chút mới lạ, thế là tò mò nhìn lại.

Dáng người ca nhi này cao gầy, mũi cũng cao, bàn tay bị dính chút bùn và gò má hãm sâu cùng với cái cằm nhọn.

Bởi vì quá gầy nên đôi mắt cậu trông có chút lớn, đuôi mắt hơi cong lên, ánh mắt trong suốt tựa như nước ôn tuyền.

So với những ca nhi khác, ca nhi này có lẽ đã quen với việc tự nuôi sống mình, bả vai rộng, tay chân cũng khá lớn. Thân hình trông rất giống nam tử, không có điểm nào là giống với nữ nhân.

Nhưng tổ hợp như vậy lại không khó coi, thậm trí còn đẹp hơn đa số ca nhi mang bộ dạng như nữ nhân kia.

Thấy Tạ Hòe Ngọc vẫn luôn nhìn mình, cả người Bạch Thuật như tỏa ra từng đợt bong bóng màu hồng, cảm xúc kích động dâng trào.

Đầu óc cậu nóng lên, lắp bắp hỏi: “Tạ... Tạ công tử. . . Ta tên là Bạch Thuật! Bạch là màu trắng, Thuật là phép thuật, ngươi tên gì?”

Trước kia Tạ Hòe Ngọc ở trong kinh thành đều được hỏi tên tự, đây là lần đầu tiện bị hỏi thẳng như vậy. Không kịp phản ứng lại đã buột miệng nói: “Ta tên là Tạ Hòe Ngọc.”

Suy nghĩ một lát, cảm thấy bị người gọi thẳng tên hình như có chút không ổn, liền sửa lời nói: “Bằng hữu ta đều gọi ta là Thụy Thạch, đây là tên tự của ta, ngươi có thể gọi như vậy.”

Nhưng Bạch Thuật vừa nghe thấy tên y đã liên tục gật đầu tán thưởng: “Tạ Hòe Ngọc rất hay, tên rất dễ nghe. Tạ Hòe Ngọc, Hòe Ngọc. . .”

Đa số mọi người đều gọi y là Thụy Thạch, mình đương nhiên phải gọi y là Tạ Hòe Ngọc, mình gọi không giống với người khác mới càng có độ tồn tại, cậu cũng chẳng ngốc.

Tạ Hòe Ngọc: “……”

Thấy cậu vui vẻ như vậy, không biết có phải cũng bị lây nhiễm không, tâm trạng cũng tốt lên một chút, thôi thì tùy cậu vậy, gọi sao cũng được...

“Thiếu gia, đã đến giờ dùng bữa.” Tiếng gọi của Tiểu Thụ truyến đến từ phía sau.

Tạ Hòe Ngọc vừa quay đầu liền thấy Tiểu Thụ đang đi tới từ bên hành lang.

Vừa thấy Bạch Thuật, Tiểu Thụ lập tức mở to mắt. Giận đùng đùng chạy qua chất vấn: “Sao ngươi lại ở chỗ này? Ai cho ngươi chạy lung tung thế! Ăn cơm xong thì cầm tiền cút đi, vậy mà còn chạy đến chỗ của thiếu gia!”

“Tiểu Thụ, y tới được hậu viện cũng là do ngươi làm việc sơ sót. Sao lại trách cứ người khác?” Tạ Hòe Ngọc trầm mặt nói.

Tiểu Thụ nghe thấy vậy, vẻ mặt xấu hổ mà ấp úng biện giải: “Tiểu nhân... còn không phải do chưa dọn xong đồ ở tiền viện sao, ta thật sự rất bận nên chỉ làm y như lời phân phó của thiếu gia, để Trường Quý mang cơm canh đến cho y, rồi đưa tiền mua cá tôm cho y.”

“Ta không cần tiền.” Bạch Thuật vội nói với Tạ Hòe Ngọc: “Là do ta cố ý bắt cho ngươi ăn, ngươi thích là tốt rồi, không cần đưa tiền cho ta!”

“Không cần tiền? Tại sao?” Trong mắt Tạ Hòe Ngọc mang theo vài phần tò mò.

Ca nhi này đã nghèo đến vậy rồi mà còn tặng đồ cho y, y không tin đối phương không có mưu đồ gì.

Bạch thuật cúi đầu, có hơi mắc cỡ nói: “Ngươi…… Ngươi có thể nhận đồ mà ta đưa là ta đã rất vui.”

……….