Chương 109: Trở lại thủ đô tinh (canh hai)

Bởi vì mọi người không sử dụng khoang ngủ đông, nên đúng giờ là bọn họ phải uống dịch dinh dưỡng, nhưng trong lúc Hall đang ngủ say thì chóp mũi đột nhiên ngửi được một mùi hôi hôi, anh tức khắc tạc mao, phóng lên người Oakland, dùng móng vuốt gắt gao bám lấy cổ vị hôn phu nhà mình, toàn bộ đầu đều dụi vào người cậu, cố tránh đi cái mùi đáng sợ kia.

Đại lão hổ khi bừng tỉnh cũng vô cùng khϊếp sợ, thiếu chút nữa bị mùi hương của chính mình xông chết, ông bất chấp vết thương trên người, nhanh chóng vọt vào phòng tắm, rửa sạch thân thể từ đầu tới đuôi, cho đến khi cơ thể thơm ngào ngạt mới đi ra.

Oakland bất đắc dĩ kéo Hall từ trong lòng ra, cậu dùng linh lực ngưng tụ ra một ít nước, trước tiên rửa sạch lông bị dính dơ của anh, sau đó dùng lửa đốt cái khăn trải giường vừa dơ vừa hôi kia, rồi mở hình thức thông gió trong phòng để mùi hương đáng sợ kia mau biến mất, lúc này thân thể căng chặt của Hall mới được thả lỏng.

"Ngao ô ngao ô..." Đại lão hổ đang tắm bên trong nhưng lòng vẫn còn chưa hết sợ hãi, không biết vì sao trên người mình lại có nhiều thứ dơ bẩn như vậy.

"Ngao ô ngao ô!" Hall ghét bỏ kêu hai tiếng về phía cha của anh, để cha biết đây không phải là chuyện gì xấu đâu.

"Ngao ô." Thật ra đại lão hổ cũng không có nghi ngờ gì đâu, ông cũng cảm giác được thân thể của mình đã phát sinh biến hóa, ánh mắt khi nhìn con dâu tương lai càng thêm vừa lòng.

Sau khi dùng xong dịch dinh dưỡng, Oakland tiếp tục tu luyện, bởi vì trên phi thuyền không có gì cho cậu làm nên cậu chỉ có thể hảo hảo tu luyện, cậu đã có đủ linh thạch, tu vi sẽ tăng lên nhanh thôi.

Chờ đến khi phi thuyền đến được Thủ Đô Tinh, thì đã là chuyện của 10 ngày sau đó, trong khoảng thời gian đó, tu vi của Oakland cũng đã đột phá đến tầng 2 của Trúc Cơ kỳ, nó khiến năng lực của cậu càng thêm xuất sắc. Ngoài ra Hall cũng thay đổi, thân thể đã trưởng thành thêm một chút, tốc độ và năng lực cũng trở nên nhanh nhẹn hơn, anh hoài nghi thể chất của mình lại tiến hóa một lần nữa, khi về nhà anh phải đi kiểm tra lại một phen mới được.

Còn tướng quân Williams dưới sự trợ giúp của linh khí thì thương thế đã hoàn toàn khôi phục, thời điểm phi thuyền vừa tiến vào Tinh cảng, ông liền biến về hình người, Hall lớn lên giống ông đến 7 phần, trên người ông toát lên vẻ uy nghiêm và thành thục, thân thể vô cùng cường tráng. Tuy rằng đã ở tuổi trung niên nhưng trên người ông vẫn có cơ bụng 8 múi, còn có cơ bắp tràn ngập sức bật, quả không hổ danh là Chiến Thần tinh tế - thống soái một tập đoàn quân.

"Con giỏi lắm." Tướng quân Williams sau khi khôi phục hình người thì lời đầu tiên lf nói với Oakland.

"Cảm ơn..." Oakland nhìn nửa người trên của tướng quân, nửa người dưới của ông chỉ được bao lấy bằng một chiếc ra giường, không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể nói cảm tạ với tướng quân.

Tướng quân Williams nhìn về phía Hall, sau đó liền chụp mạnh lên lưng anh hai cái, "Tiểu tử con đã trưởng thành rồi."

Hall, Oakland:...........

Oakland nghe tiếng kêu thanh thúy kia mà đau thay Hall.

"Ha ha, về sau phải đối xử với người ta tốt một chút đó." Tướng quân Williams đã thu hết phản ứng của Oakland vào mắt, tiểu tử nhà mình đúng là vận khí tốt, tùy tiện lại nhặt được một bảo bối, thoạt nhìn thì bảo bối này cũng thích con trai của mình.

Nói xong, tướng quân Williams liền đi vào phòng tắm thay quân phục, sau khi mặc quân phục thì toàn thân ông liền tràn ngập mị lực.

"Tướng quân." Lúc Tiểu Ân nhìn thấy tướng quân Williams đi ra khỏi khoang thuyền thì hắn lập tức hướng về phía ông chào kiểu quân đội.

"Đưa những phản quân đó đến quân bộ, thi thế của sát thủ thì đưa về viện nghiên cứu, phải tra ra thân phận của bọn họ, còn ngươi đi với ta đến tổng bộ tập đoàn quân số 4."

"Vâng, tướng quân."

Sau khi phân công nhiệm vụ, tướng quân như sấm rền gió cuốn rời khỏi phi thuyền, rồi mang theo Tiểu Ân đến tổng bộ của tập đoàn quân số 4, chuyện ám sát và phản quân tuyệt đối không phải là chuyện ngẫu nhiên, ông cần phải bàn bạc lại chuyện này với Lewis. Swift mới được.

Không biết vì sao những phóng viên này lại biết được tin tướng quân Williams đã an toàn trở về, tại Tinh Cảng lúc này đều là phóng viên, vừa thấy xe của tướng quân Williams thì họ liền xông lên nhưng tiếc là đều bị ngăn cản, chỉ kịp chụp ảnh và quay một vài video ngắn thôi.

"Đi thôi, chúng ta về nhà." Hall kéo tay Oakland rồi nói.

Về nhà....

Hai chữ này làm lòng Oakland cảm thấy rất ấm áp, hiện tại gia tộc Williams đã trở thành nhà của cậu rồi.....

"Vâng." Oakland cũng cầm tay anh.

"Thiếu úy Hall! Oakland tiên sinh!" Hai người lặng lẽ đi ra từ phía sau, đột nhiên, có người kêu tên Hall và Oakland.

Hai người kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện người đến là Quentin.

"Quentin? Có chuyện gì sao?"

"Ta có xe! Để ta đưa hai người về!" Quentin chỉ vào chiếc xe bay quân bộ cách đó không xa nói.

Quentin là một người điều khiển vô cùng ưu tú, ngoại trừ điều khiển tinh hạm và phi thuyền thì kỹ thuật điều khiển xe bay của hắn cũng rất giỏi, muốn điều khiển các loại phương tiện giao thông phải có giấy phép, hắn đã có tư cách để điều khiển xe tại Tinh Cảng.

"Được, phiền ngươi rồi." Hall gật đầu đồng ý, anh cũng đang định tìm người chở về nhà, nhưng quang não của anh và Oakland đều đã bị hư khi ở trên tinh cầu nóng bức kia nên hiện tại không sử dụng được, cũng không thể liên lạc với người nhà, càng không thể thuê xe bay, việc Quentin chủ động đưa họ về đã giúp hai người không ít chuyện rồi.

Bọn họ rất nhanh đã về tới dinh thự của gia tộc Williams, Owen và cục lông nhỏ đã đợi rất lâu liền vọt lên, Owen thì ôm lấy đệ đệ của mình, còn cục lông nhỏ thì nhào về phía chân Oakland, bắt lấy ống quần của cậu nhanh chóng bò lên người cậu, sau đó bé được Oakland ôm vào trong lòng.

"Tiểu gia hỏa, anh tưởng mình không có phần chứ." Oakland ôm cục lông nhỏ một cái, còn dùng mặt cọ cọ lông mềm như bông trên bụng bé, cảm giác thoải mái cực kỳ.

"Ngao ô!"

"Thật ngoan!" Oakland hôn lên đầu tiểu gia hỏa một cái.

Nhìn hai người vui vẻ hòa thuận mà Owen cũng thấy vui lây.

"Cha đâu?"

"Cha còn có chuyện phải giải quyết, chút nữa cha sẽ về cùng với mẹ."

"Vậy là tốt rồi." Owen mỉm cười nói, "Anh biết hôm nay mọi người sẽ trở về cho nên anh đã chuẩn bị rất nhiều món ngon, mau vào nhà đi."

Lúc này Owen mới thấy Quentin ở phía sau, anh hơi nhướng mày, "Vị này là?"

"Đây là Quentin - bạn cùng hoạn nạn với tụi em." Oakland cười trả lời.

"Quentin phải không? Nếu cậu không bận việc gì thì cùng vào ăn đi?" Owen nhiệt tình mời nói.

"Tôi có thể không?" Quentin thụ sủng nhược kinh hỏi.

"Đương nhiên rồi." Owen nói

Quả nhiên, trong phòng khách đã được bày đủ loại đồ ăn, đều là món mà Hall và Oakland thích, mọi người vui vẻ ăn uống no nê, trong lúc ăn cơm, Oakland cũng kể cho Owen nghe một số chuyện thú vị mà bọn họ gặp phải ở tinh cầu kia.

Lúc đầu thì bọn họ hơi khổ một chút nhưng sau đó cũng dễ chịu lắm, Owen đầu tiên là đau lòng, sau đó chỉ cảm thấy buồn cười.

"Ca, mua giúp tụi em hai cái quang não đi? Quang não của tụi em đều hỏng rồi." Cơm nước xong Hall liền nói với Owen.

"Được, không thành vấn đề." Owen lập tức mở quang não của anh, vào shop online bắt đầu mua quang não, đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn về phía Quentin, "Quentin, quang não của em còn xài được không?"

Khi biết Quentin cũng lưu lạc cùng em mình ở tinh cầu kia thì chắc chắn quang não của hắn cũng hỏng rồi đi.

"Tôi, tôi có thể tự mua."

"Không có gì đâu, chuyện nhỏ mà." Owen nói xong cũng mua cho hắn một cái quang não.

"Cảm ơn...." Quentin nhìn khuôn mặt ôn hòa ưu nhã của Oakland, lặng lẽ đỏ mặt, may mắn là hắn lớn lên cũng hơi đen nên cũng không ai nhìn ra được.

HẾT CHƯƠNG 107

[ TIỂU KỊCH TRƯỜNG ]

# Toàn gia đều bênh vực người của mình

Khi Hall còn nhỏ: Ca ca ca ca, đại mao cách vách cướp súng đồ chơi của em!

Owen (sờ sờ lông): Ngoan, ca ca mua cho em cái lớn hơn, nếu hắn lại đến cướp, anh sẽ kêu ba ba đến cắn mông hắn!

Khi Joy còn nhỏ: Ca ca ca ca, đại hoàng cách vách túm đuôi em!

Hall (Vén tay áo): Đi, anh cho em nắm trọc đuôi nó luôn!

Khi Owen còn nhỏ: Ba ba ba ba, đại hoa cách vách cướp đào của con!

Cater nháy mắt liền biến thành đại lão hổ: Rống!! (Gia hỏa nào dám khi dễ con trai của ta! Ta xé xác ngươi ra!)

Khi Oakland bị khi dễ....

Oakland (cười tủm tỉm xoa vết máu trên tay): Không có chuyện gì, có thù ta nhất định sẽ trả.

[ TIỂU KỊCH TRƯỜNG 2 ]

Joy: Khó ngửi muốn chết, em giống như vừa được nhặt từ đống rác ra vậy! Té xỉu....

Hall: Thúi gần chết, ta vừa được vớt từ thùng đồ ăn thừa ra à? Che mặt!

Cater: Thối muốn xỉu, ta mới từ mồ bò ra hả? Nhe răng!

Quentin: Ta là ngựa đen, ta là ngựa đen, ta là ngựa đen, nhìn không ra! Nhìn không ra! Nhìn không ra!

Oakland:..............