- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Khoa Huyễn
- Tinh Tế Tối Cường Thông Gia
- Chương 31
Tinh Tế Tối Cường Thông Gia
Chương 31
Máy dò xét đã được thả ra toàn bộ, trong tay lại không có thứ có thể chế tạo âm thanh để dẫn Thiết Giáp độc ngao đi. Trong đầu Chu Cẩn một khắc lóe lên ba chữ lớn "Chết chắc rồi". Thiết Giáp độc ngao dùng móng vuốt ôm lấy đường ống kim loại tiếp cận về hướng của cậu. Thân thể của cậu phảng phất như bị kí©h thí©ɧ, theo phản xạ dùng chân đạp, lập tức dựa vào quán tính cố gắng vọt về một hướng khác.
Thiết Giáp độc ngao lập tức bắt được sóng âm, nó vốn đang không có mục tiêu bò loạn xung quanh liền bắt được phương hướng, mục tiêu chính xác vọt về phía Chu Cẩn.
Chu Cẩn nhìn con sâu đang đuổi theo mình, cảm thấy bản thân nhất định là vì nằm sấp một lúc lâu nên bị mệt rồi, bằng không làm sao lại cân nhắc đến vấn đề "chết" này được, huống chi chỉ bị một con sâu như thế này xé nát. Cậu nhanh chóng từ nút không gian lấy ra một bình thuốc khử, phun về phía Thiết Giáp độc ngao. Thuốc khử tạo thành những hạt sương to nhỏ khác nhau tung bay trên không trung, đùi của Chu Cẩn cũng dính không ít. Cậu cũng chẳng để ý nhiều, phun thuốc khử liên tục đến khi rốt cuộc phun không ra được gì nữa mới ném đi chiếc bình.
Thiết Giáp độc ngao một đường xông tới, trên người dính đầy thuốc khử, dần dần địa phương tiếp xúc với những hạt sương từ thuốc khử tạo ra từng lỗ nhỏ mắt thường có thể thấy được. Mà tốc độ cũng không nhanh, động tác của Thiết Giáp độc ngao chỉ chậm hơn một chút, nhưng nó vẫn theo sát phía sau Chu Cẩn.
Chu Cẩn vừa cầu nguyện ai đó nhanh lên vừa nỗ lực dùng tay chân bám lên vách tường để bản thân vọt về phía trước nhanh hơn một chút. Nhưng tiếng va chạm vừa rồi cũng đưa tới càng nhiều Thiết Giáp độc ngao. Vách tường đường ống vốn bằng phẳng thỉnh thoảng sẽ bị đâm đến thay đổi hình dáng. Lúc Chu Cẩn còn vui mừng rằng vách tường biến dạng này sẽ gây ra trở ngại cho con sâu đang đuổi theo mình, một chiếc sừng ngao khác lại đột nhiên đâm lên từ bên dưới, miễn cưỡng xuyên qua vị trí kế bên tay Chu Cẩn, xém chút nữa đã đâm thành một lỗ trên eo cậu, đem cậu xé thành hai.
Chu Cẩn: "..." Aldrich, cháu nội anh, anh giờ này còn chưa đến nữa!
Lần đầu tiên Ngân Dực biết được mình giá trị tốc độ lý thuyết theo thiết kế mà bản thân có thể đạt được. Khi cơ giáp cấp S phát huy tính năng, hoàn toàn được quyết định bởi tinh thần lực của chủ nhân cơ giáp, nếu tinh thần lực tăng cao, mọi tính năng của cơ giá cũng càng hoàn thiện hơn, cơ hồ có thể hoàn toàn đồng bộ hóa với tư tưởng của chủ nhân đồng thời tối đa hóa bất kỳ mục đích của chủ nhân.
Đoạn đường này, tốc độ của Ngân Dực quả thật vượt qua tốc độ âm thanh, không hề có cảm giác trì hoãn giữa lúc chuẩn bị năng lượng cho việc tiến hành chuyển dời và thời điểm bay nhanh. Điều này có nghĩa là Aldrich đã hoàn toàn phát huy toàn bộ tinh thần lực song S của mình trên đoạn đường này, đồng thời đem tính năng của Ngân Dực hoàn toàn kích phát.
Aldrich đối với chuyện này căn bản không hề phát hiện ra, anh hận không thể lập tức xuất hiện bên cạnh Chu Cẩn. Sau khi dùng hết sức lực đem một chuyến đi vốn cần đến hai giờ ép thành một tiếng rưỡi, anh rốt cuộc có thể nhìn thấy chiếc phi thuyền có Chu Cẩn ở bên trong.
Phi thuyền giờ khắc này thoạt nhìn vẫn còn hoàn chỉnh, Aldrich trong lòng vui vẻ, càng toàn lực bứt về phía trước. Thời điểm cách phi thuyền mười lăm tầm bắn, anh rốt cuộc ý thức được chuyện dị thường, cơ giáp thắng gấp lại.
Một chiếc cơ giáp màu đen đang đứng yên một bên phi thuyền, cơ hồ cùng vũ trụ hòa làm một thể, khiến Aldrich bận lo Chu Cẩn đến lúc tới gần ngay trước mắt mới phát hiện ra sự tồn tại của đối phương. Cơ giáp màu đen hiển nhiên cũng phát hiện ra Aldrich, xoay người lại, một đôi mắt màu đỏ chăm chú nhìn Aldrich.
Ngân Dực quét hình đối phương một vòng, thở dài nói: "Ồ ồ ồ, nó cũng là cấp S kìa!"
Cơ giáp cấp S cũng không nhiều, Ngân Dực nhanh chóng tìm tòi dữ liệu cơ sở, cũng không có bất kỳ tư liệu nào về đối phương.
"Cấp S?" Aldrich hừ lạnh, "Nhìn dáng dấp không phải là tới cứu người, trước hết kết nối với Chu Cẩn đã."
Chu Cẩn cũng không nhìn thấy yêu cầu truyền tin, cậu bị Thiết Giáp độc ngao đuổi theo tán loạn trong ống thông gió. Thuốc khử có tác dụng ăn mòn vỏ ngoài của trùng tộc đã dùng hết, Thiết Giáp độc ngao lại càng tụ càng nhiều, mấy con sâu trong phi thuyền đại khái đều chạy tới, thỉnh thoảng còn muốn đem đường ống đập đập mấy cái. Nếu không phải Chu Cẩn có vóc người tinh tế, cơ hồ đã không thể bay chạy lung tung trong đường ống thông gió này rồi.
Cho dù là vậy nhưng cậu cũng đã đến cực hạn. Chu Cẩn chỉ cảm thấy ngực ngộp đến muốn nổ tung, tứ chi khụy xuống. Nếu như không phải có ý chí chống đỡ, cậu cơ hồ liền muốn ngất đi. Huống chi lúc này, cậu đã vọt tới góc cuối của ống thông gió, đυ.ng phải chính là thiết bị thông gió. Cậu quyết tâm liều mạng đem kem làm tan kim loại bôi lên vách tường của đường ống, sau đó dùng chân đá văng miếng kim loại bị ăn mòn ra, thả người từ trong đường ống nhảy xuống.
Sâu theo đuôi mà tới, Chu Cẩn trên đất lăn vài vòng rồi mới thở hổn hển bò dậy. Cậu cảm thấy tầm mắt đã bắt đầu có chút mơ hồ, sau khi miễn cưỡng nhận ra nơi này là kho vũ khí. Cậu dùng kem làm tan kim loại bôi lên vách tường của kho vũ khí, tùy ý bắt được một chiếc dây buộc quấn lên eo, sau đó cậu ấn xuống nút lệnh trên thắt lưng, một vòng bong bóng hình cầu trong suốt lập tức bao cậu lại. Chu Cẩn tiện tay bắt được vũ khí cách mình gần nhất. Trong chớp mắt khi nhìn thấy Thiết Giáp độc ngao đang từ cửa thông gió tuôn ra, cậu liền đạp vách tường kho vũ khí một cước.
Sau khi thông với bên ngoài, trọng lực của vũ trụ hút hết mọi thứ trong kho vũ khí ra. Thiết Giáp độc ngao phản ứng không kịp trong khoảnh khắc cũng bị vứt ra ngoài. Chu Cẩn chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, sau đó phần eo bỗng nhiên bị nắm chặt một chút, sức mạnh đó cơ hồ phải ghìm cậu lại đến nỗi có thể cắt cậu làm hai, bất quá vẫn có thể khống chế không để cậu có xu thế bị hút đi xa, đem cậu treo ở ngoài phi thuyền.
Aldrich một bên lòng như lửa đốt đợi Chu Cẩn tiếp cú điện thoại, một bên cùng cơ giáp màu đen lẳng lặng nhìn nhau. Song phương tựa hồ cũng đang ước định đối phương, chẳng ai manh động cả.
Đột biến trong nháy mắt, phi thuyền vốn vừa khớp bỗng nhiên bị một chiếc động phá ra, một đám Thiết Giáp độc ngao to nhỏ không đều lăn lộn từ trong ra, trong khoảnh khắc liền chẳng thấy gì nữa. Sau đó hai chiếc cơ giáp đồng thời nhìn thấy, một người mặc trang phục màu xanh lam bị một sợi dây buộc trôi lơ lững ngoài phi thuyền.
"Chu Cẩn!" Aldrich cơ hồ lập tức có động tác, Ngân Dực tức thì xuất hiện bên cạnh phi thuyền, cố gắng muốn cầm Chu Cẩn lên. Cơ giáp màu đen tiến lên một bước, dùng hết mã lực đâm đến, Aldrich mặc dù đã cố gắng tránh né nhưng vẫn bị ép lùi về sau vài bước.
Aldrich trong mắt hiện lên sát ý, đối phương ngừng lại động tác, lạnh lùng nhìn chằm chằm Aldrich, rút một chiếc đao hợp kim ra, ngăn cản trước người Chu Cẩn.
"Chẳng lẽ là cơ giáp mới của liên bang?" Ngân Dực cảm thấy có chút kỳ quái đối với động tác bảo vệ của đối phương.
"Vậy vừa nãy hắn nên trực tiếp đi cứu viện chứ không phải ở bên ngoài xem cuộc vui như thể chẳng quan tâm gì." Aldrich vừa nói vừa ước định khoảng cách của đối phương và Chu Cẩn. Quá gần rồi, khoảng cách không tới hai tầm bắn căn bản không có cách nào dùng vũ khí nóng.
Cơ giáp màu đen chẳng hề cho Aldrich thêm nhiều thời gian suy nghĩ, không chút khách khí vẫy vẫy trường đao, thời điểm trường đao bày ra động tác chém xuống, phía trên xuất hiện dòng điện màu xanh lam.
"Đệt!" Aldrich tức giận mắng một tiếng, nhanh chóng lui về phía sau, "Lùi về sau một chút, gần quá sẽ khiến Chu Cẩn bị thương."
Nhưng đối phương hiển nhiên nhận ra ý đồ của anh, mắt thấy Aldrich lui về phía sau ba tầm bắn, nhưng cũng không truy kích, lập tức trở về bên người Chu Cẩn, cầm trường đao, lẳng lặng nhìn chằm chằm Aldrich, như thể đang khí định thần nhàn ôm cây đợi thỏ.
Aldrich gấp đến cơ hồ muốn phát rồ, Chu Cẩn không nhúc nhích, anh không thể xác định được Chu Cẩn hiện tại đến cùng là làm sao. Bất quá từ nếu nhìn từ góc độ rằng cậu còn biết dùng dây thừng buộc lại chính mình, Aldrich cưỡng bách bản thân phải lạc quan về chuyện phi thuyền bị phá hủy. Thế nhưng có lạc quan hơn thì anh cũng biết, vô luận Chu Cẩn dùng thủ đoạn nào để bản thân có thể tạm thời an toàn, bị treo ngoài không gian lâu như thế, kết quả là gì không cần nói cũng biết.
Cơ giáp màu đen hiển nhiên cũng không tính để Aldrich đi cứu Chu Cẩn, nhưng tựa hồ cũng không có ý định tự mình động thủ gϊếŧ cậu, thân ảnh như ác ma tựa hồ là đang lẳng lặng chờ đợi, để thời gian kết thúc Chu Cẩn.
Aldrich chưa bao giờ nghĩ hiện tại anh lại có thể tuyệt vọng như vậy, anh tiến thoái lưỡng nan, trên trán nổi gân xanh, hai mắt cơ hồ biến thành màu đỏ tươi.
Máy truyền tin bỗng nhiên sáng lên, "Chu Cẩn!"
Âm thanh suy yếu của Chu Cẩn truyền đến: "Lui về phía sau một trăm tầm bắn." Ngắn ngủi vài chữ, cuối cùng cơ hồ là hơi thở mong manh.
Aldrich theo bản năng muốn hỏi tại sao, nhưng thân thể lại nhanh hơn một bước, lập tức dựa theo mệnh lệnh của Chu Cẩn lui về phía sau. Hành vi của anh hiển nhiên khiến cơ giáp màu đen kia cảm thấy nghi hoặc, thân thể của đối phương hơi khẽ nhúc nhích, bày ra một tư thế truy kích, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, đứng canh bên cạnh Chu Cẩn.
Ngay lúc nó phân tâm, một luồng dịch thoát chậm phun ra từ vị trí của Chu Cẩn, nhanh chóng bọc lại chân phải của cơ giáp màu đen. Dịch thoát chậm thông thường được dùng để bảo vệ chiếm hạm trong lúc chiến đấu bị đánh trúng, khiến cho nhiệt độ của chiếm hạm cấp tốc hạ xuống để không đốt cháy luôn người điều khiển ở bên trong.
Đôi mắt màu đỏ của cơ giáp màu đen nhìn chân phải của mình, tựa hồ nghi vấn đây là tình huống gì. Nghi hoặc cũng không kéo dài bao lâu liền lập tức được giải đáp —— kim loại trên chân phải của nó cơ hồ đang hòa tan với một tốc độ rõ ràng.
Đây cũng chẳng phải là dịch thoát chậm gì!
Đôi mắt màu đỏ tươi toả sáng của cơ giáp màu đen chuyển từ chân phải tới trên người Chu Cẩn. Lúc dịch thoát chậm phun ra, Aldrich trong chớp mắt liền ngừng lùi về sau. Sau khi thấy được động tác của đối phương, trong nháy mắt anh bay khỏi vị trí, mạnh mẽ đυ.ng chiếc cơ giáp màu đen đến bay đi chỗ khác luôn.
Sau đó xoay người với tay tới, đem Chu Cẩn nắm vào lòng bàn tay.
"Rất tốt." Âm thanh máy móc lạnh như băng từ trong miệng cơ giáp màu đen truyền đến, "Chu Cẩn, ta nhớ kỹ cậu." Sau khi nói xong nó liền quay người, trong chốc lát liền biến mất trong vũ trụ.
Aldrich thở phào nhẹ nhõm, lập tức đem Chu Cẩn đưa vào buồng lái.
Chu Cẩn đã hôn mê, mọi phần da không được quần áo bao trùm đều là biến thành máu ứ đọng. Aldrich đem cậu cẩn thận đưa vào khoang trị liệu. Ngân Dực nhanh chóng quét nhìn một lần.
"A, vấn đề rất lớn nha."
Aldrich trong lòng căng thẳng: "Vấn đề gì?"
"Chỉ tiêu của các hạng chỉ tiêu sinh mệnh đều rất thấp, cơ hồ nằm ở bên bờ giá trị thấp nhất, thân thể nhiều vết thương, xương sườn có một chiếc bị mẻ, bất quá mấy thứ này trị liệu mấy ngày là khỏe."
Aldrich thiếu kiên nhẫn đánh gãy lời của nó: "Vậy rốt cuộc là vấn đề lớn gì?"
"Còn nhớ tui đã nói với ngài là cậu ấy gần trưởng thành rồi không? Chu Cẩn dường như sắp phát tình vậy đó."
Aldrich: "..." Anh ngay cả một chút tâm tư kiều diễm cũng không có, "Không được, trạng thái của em ấy như vậy, nếu phát tình chính là đòi mạng em ấy!"
Cơn phát tình của Omega sẽ kéo dài chừng mấy ngày, trong khoảng thời gian này thể lực tiêu hao đối với Omega mà nói là vô cùng lớn. Mọi cơ năng của thân thể sẽ điều phối năng lượng để chuẩn bị cho việc đánh dấu và thụ thai. Ở tình huống bình thường, một Omega khỏe mạnh sau khi cơn phát tình qua đi đều sẽ phi thường uể oải, chứ đừng nói đến trạng thái như lúc này của Chu Cẩn. Huống chi, dưới tình huống trước mắt của cậu, cậu có thể sống sót đến khi cơn phát tình bắt đầu hay không vẫn là một ẩn số.
"Vậy cũng chỉ có thể tiêm thuốc ức chế thôi." Ngân Dực cũng phi thường tiếc nuối, nếu như tình trạng thân thể lúc này của Chu Cẩn có thể hơi tốt hơn một chút, e rằng nó cũng sẽ giựt giây kêu Aldrich đi đánh dấu Chu Cẩn. Cho dù không thể triệt để đánh dấu, quất một phát tạm thời cũng ổn mà.
Chỉ là các hạng chỉ tiêu của Chu Cẩn cũng đã gần đến giá trị báo động, cơn phát tình đầu tiên của cậu thật sự đến không quá đúng lúc.
"Trở về nơi của Dịch Minh đi, ông ấy chắc hẳn có biện pháp xử lý những chuyện này."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Khoa Huyễn
- Tinh Tế Tối Cường Thông Gia
- Chương 31