Sự tình vốn là không cần phải làm lớn như vậy, Aldrich xui xẻo liền phải tới nhà Chu Quyết.
Vị thiếu niên này tuy rằng chỉ nhỏ hơn Chu Cẩn mấy tháng, nhưng về phương diện tâm trí thành thục đại khái cũng bị Chu Cẩn quăng xa mấy con phố. Cũng không kỳ quái gì khi hắn có thể nằm trong số ít bạn bè của một người đầu óc tiến hóa còn hơn cả tổ ong như Chu Cẩn đây.
Sau buổi tối hôm thứ hai Chu Cẩn rời nhà, Chu Quyết liền cảm thấy có điểm không đúng. Chu Cẩn rời nhà hai ngày, tuy nói là ra ngoài chơi cũng không cần chơi lâu như vậy —— toàn bộ trên dưới liên bang đều cảm thấy Aldrich không đáng tin, Chu Cẩn có thể không cho anh tiếp xúc một giây, không khéo lại hoàn toàn đi ngược lại so với nguyện vọng của Aldrich.
Vì vậy hắn thử thăm dò gọi một cú điện thoại cho Chu Cẩn, nhắc nhở không thể chuyển đi được. Chu Quyết an ủi mình, e rằng bọn họ chỉ là đang di chuyển thôi. Nửa giờ sau, lại một lần nữa yêu cầu truyền tin, vẫn không có cách nào chuyển được. Chu Quyết nóng nảy. Chó cắn áo rách chính là bạn học của hắn vừa vặn tới tìm hắn chơi.
Sau khi nhìn thấy Chu Quyết nôn nóng, vị phú nhị đại trong nhà có quan hệ với những tinh cầu du lịch lớn lập tức tra xét hết thảy khách sạn, cũng không có thông tin hai người vào ở. Sự tình liền bắt đầu lên men, bọn họ liền liên lạc với bạn học, cầu viện ai có thể điều tra Chu Cẩn đã đăng ký thông tin ở tinh cầu nào hay không. Ngày thứ ba trôi qua vẫn không có bất kỳ tin tức gì về Chu Cẩn. Trong thời gian này, một truyền mười mười truyền trăm, cơ hồ toàn bộ sinh viên năm nhất của trường quân đội đều biết chuyện Chu Cẩn mất tích. Sáng sớm hôm thứ tư, mấy cái đuôi của bọn thiếu niên trung nhị liền tạc mao.
Hình tượng ôn văn nhĩ nhã của Chu Cẩn thật sự xâm nhập quá sâu vào lòng người. Lúc trước khi Chu Cẩn muốn kết thông gia với Aldrich, tuy rằng âm thanh chủ yếu đều nhất trí là thật đáng mừng, nhưng hiển nhiên độ chấp nhận trong thầm lặng của dân chúng cũng chẳng hề cao. Không chỉ không cao, nếu chẳng phải Aldrich là dân đế quốc, phỏng chừng anh có thể đã bị người tìm tới cửa đánh no đòn.
Người trưởng thành vẫn cân nhắc hơn thiệt, so với thiếu niên nhiệt huyết mà nói chỉ có trắng đen. Tuy rằng hai phe đã có ý đồ thông gia, đồng thời đang nỗ lực vì điều đó. Bất quá, Aldrich nhiều lần đem người lừa gạt đến rồi còn hoàn toàn mất đi hình bóng là chuyện gì thế này? Vốn Omega đã rất ít, bây giờ còn phải đều đặn chia sẻ với đế quốc, Nhị hoàng tử của người ta vừa bắt đầu đã đoạt Chu Cẩn đi mất. Thù mới hận cũ, các thiếu niên liền bạo phát một chút.
Trường quân đội vốn là nơi tụ tập của Alpha, các thiếu niên trẻ tuổi nóng tính nháo lên quả thật không thể tưởng tượng. Đầu tiên là ở trên mạng phát đủ loại kháng nghị, sau đó liền dự định tụ tập hội nghị kháng nghị. May là kinh nghiệm không đủ, kế hoạch đều được công bố trên mạng, sau khi trường học phát hiện ra liền vừa tìm người làm chủ vừa đăng báo.
Nghĩa khí của sinh viên xử lý không tốt dễ tạo ra chuyện lớn, sau khi phát hiện người làm chủ lại có mặt Chu Quyết, vậy thì dễ dàng hơn, thẳng thắn ném cho Chu gia. Chu Hạ đang họp nửa chừng thì bị bắt tới xử lý chuyện này, quả thật nổi giận trong bụng. Lúc Aldrich tiến vào, sắc mặt của Chu Hạ chắc chắc có thể so với đáy nồi.
Aldrich có thể làm gì đâu? Anh cũng rất bất đắc dĩ mà. Phương diện thiết lập tính cách đã chịu thiệt như vậy, tuy rằng anh rất muốn ôm đùi lớn của Chu Hạ và tích cực nhận sai, nhưng như thế này thực sự quá hỏng thiết lập tính cách của anh rồi, không thể làm gì khác hơn là làm bộ bản thân chỉ muốn đơn độc đợi mấy ngày với Chu Cẩn, cũng không hiểu đã làm sai chỗ nào.
"Lorrin vương tử, ta rất rõ tâm tình của ngài." Đôi mắt như ưng của Chu Hạ nhìn chằm chằm Aldrich, khiến Aldrich có một loại ảo giác không còn chỗ ẩn thân, "Thế nhưng ta cũng muốn ngài hiểu rõ một chuyện, sự tình của ngài và Chu Cẩn cũng không chỉ đơn giản là mối quan hệ của hai người, đây còn là quan hệ đến tương lai của liên bang và Áo Lan đế quốc."
"Từ khi nhân loại tự tiến vào thời đại tinh tế tới nay, đã gần nghìn năm bất đồng quan điểm, thậm chí mấy trăm năm trước còn từng dẫn đến chiến tranh. Lần này là lần đầu tiên chúng ta nỗ lực cố tìm điểm chung, gác lại mọi bất đồng, thử tìm chứng cứ một chút xem tương lai có thể dùng tình huống như thế này mà cùng nhau tồn tại hay không, vô luận đối với liên bang hay là với Áo Lan đế quốc, đều là một bước đi cực kì quan trọng."
"Nếu như bây giờ sự tình của ngài và Chu Cẩn khiến đại chúng phản cảm, thế thì sau đó kế hoạch thông gia này cũng không thể tiếp tục tiến hành. Ngày nhân loại liên hợp với nhau thêm lần nữa đó không phải là ngày mà tôi với ngài có thể đợi được."
Aldrich thu hồi vẻ cà lơ phất phơ trên mặt, trịnh trọng nói với Chu Hạ: "Ta biết rồi. Lần sau ta sẽ phát tin tức cho ngài." Thế nhưng nếu như Chu Cẩn lại gian lận đeo ta lên lưng như thế này, có khả năng tin tức ta phát đến sẽ không đúng lúc như thế.
Chu Hạ tự nhiên không biết câu sau kia, cau mày nhìn Aldrich vài giây: "Hi vọng Nhị hoàng tử điện hạ có thể nhớ rõ cam kết của mình."
Thời điểm Aldrich từ trong văn phòng Chu Hạ đi ra quả thật như được đại xá. Chu Hạ được sinh ra trong chiến trường, đã quyết định sát phạt hơn 100 năm, sát khí trên người thật sự muốn hóa thành thực thể. Cho dù tinh thần lực của Aldrich là cấp song S đi chăng nữa, thiên phú có đôi khi sẽ bị thời gian truy đến cùng, đặc biệt là giờ khắc này thứ đem ra so đấu không phải tinh thần lực mà đơn thuần chỉ là khí thế, Aldrich ở trước mặt Chu Hạ vẫn còn quá non, cơ hồ muốn bị ép tới mức không thở nổi.
Sau đó Aldrich phát hiện, bản thân nếu đem so với Chu Cẩn, ở phương diện khác cũng thật sự còn quá non. Ví dụ như bây giờ, Chu Cẩn đang nói chuyện với mấy sinh viên dẫn đầu cuộc gây sự kia.
"Kỳ thật chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, nếu như không phải tôi chơi vui đến quên cả trời đất như thế, Aldrich cũng sẽ không hề phát một tin nào về cả." Mà lời này bây giờ cũng không có sức thuyết phục. Chu Cẩn da dẻ rất trắng, cùng Aldrich đi ra ngoài một vòng cũng không phơi nắng thành đen thui, trái lại màu trắng sáng có chút thảm đạm, ngay cả vành mắt đen cũng đặc biệt rõ ràng, cả người rất không có tinh thần, thoạt nhìn phi thường uể oải —— dù sao đã hai ngày không ngủ không nghỉ, nếu không phải thể chất của Chu Cẩn so với những Omega khác rất không tồi, đổi thành người khác đã sớm nằm xuống. Mà ngay cả như vậy, sắc mặt cũng thật sự có chút không dễ nhìn.
Vì vậy thời điểm các thiếu niên Alpha đang bị lão sư chộp được nhìn thấy Aldrich, sắc mặt liền phi thường khó coi.
Aldrich: "..."
Mọi người đều có nhu cầu tiến lên đánh tên này một trận để giải bày nỗi kích động, nhưng Chu Cẩn đã nói nhiều lời tốt rất lâu, hơn nữa Chu Hạ đã đứng ra cảnh cáo —— thái độ của Chu gia đã rất rõ ràng, hỏa khí có lớn hơn nữa cũng chỉ đành đè xuống.
"Ta có một tòa biệt uyển ở một tiểu hành tinh của Đại Hùng tinh, bên trong hoa tinh tuyết đang nở, cho nên ta mang Chu Cẩn đi xem. Bởi vì không có thời gian mà lại chuyển dời nhiều lần, hơn nữa ta có chút tâm tư của riêng mình, vì vậy lần sau đừng tạo ra động tĩnh lớn như vậy." Aldrich rất muốn đem lời nói đến cực kỳ thành khẩn, nhưng bị giới hạn bởi thiết lập tính cách từ trước nên không thể làm gì khác ngoài việc ngừng câu như thế.
Thật sự là triệt để cõng hết mọi oan ức lên người.
Sự kiện oanh oanh liệt liệt rốt cuộc đi đến hồi kết, Chu Cẩn ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, lại bị Michelson gọi đi.
Lần này đổi đến một tiểu hành tinh khác, gian phòng nhìn cũng không sai biệt lắm. Ở đây, Chu Cẩn cuối cùng cũng gặp lại đoạn dữ liệu kia. Thầy trò ba người nỗ lực chừng mười ngày, rốt cuộc xử lý xong mọi dữ liệu, hẳn là một trang bị giảm nhỏ lực đàn hồi.
Sau khi Chu Cẩn đem dữ liệu xử lý xong liền rất nghi hoặc, trang bị như vậy, có lẽ sẽ có hiệu quả giống như vũ khí thôi, nhưng đối với cuộc thí nghiệm cậu đã thực hiện trước đó, hiệu quả cơ hồ là nhỏ bé đến không đáng kể. Cho dù pháo ngắn phi thường đơn sơ Chu Cẩn chế ra kia, thêm vào trang bị này, bất quá cũng chỉ có thể hạ thấp được 20% lực đàn hồi. Đối với pháo proton năng lượng cao chân chính mà nói, thứ được gọi là trang bị giảm nhỏ lực đàn hồi này rất có thể bị phá huỷ ngay lúc bị nã pháo —— nó quá yếu.
Dữ liệu tự tay cậu lục tuyệt đối sẽ không sai, như vậy, vấn đề đến cùng là ở đâu? Chu Cẩn cơ hồ rơi vào trầm tư, dữ liệu cậu từng xem qua thật sự quá ít, có phải là vì còn nhiều thứ khác mà cậu chưa đυ.ng tới không?
"Đang suy nghĩ gì vậy?"
Chu Cẩn cơ hồ muốn nhảy dựng lên, trên thực tế cậu cũng lui về phía sau một bước lớn.
Vạn Nghiệp Vi nhìn Chu Cẩn rõ ràng bị kinh sợ liền vội vàng giúp đỡ cậu một cái: "Xin lỗi, tôi không phải cố ý."
Chu Cẩn bất đắc dĩ liền lui lại một bước, tránh khỏi hai tay của đối phương: "Không có chuyện gì, là tôi suy nghĩ quá nhập thần."
Vạn Nghiệp Vi thu hồi hai tay: "Em vẫn khỏe chứ?"
Chu Cẩn mờ mịt nhìn hắn: "Cái gì?"
"Mấy ngày trước, em tựa hồ xảy ra chút chuyện."
"Ồ..." Chu Cẩn bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Kỳ thật không có gì, đều là hiểu lầm."
Vạn Nghiệp Vi nhìn Chu Cẩn, thần sắc có mấy phần thất vọng: "Hôm vũ hội, kỳ thật tôi vốn muốn mời em."
Chu Cẩn trừng mắt nhìn, cậu và Michelson cùng Lỗ Chính Hàm đồng thời từ trong gian phòng nhỏ đi ra, đại khái vì nghĩ chuyện nghĩ đến quá mức nhập thần nên cậu bị bỏ lại phía sau. Trước mắt trừ cậu và Vạn Nghiệp Vi ra lại không có người thứ ba, Chu Cẩn âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Không sao, sau này Vạn đoàn trưởng nhất định có thể mời được người chính anh muốn mà."
Cậu chỉ lo Vạn Nghiệp Vi lại nói gì nữa, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Tôi vốn cùng giáo sư đi ra ngoài, xin hỏi anh có nhìn thấy ông ấy không?"
Vạn Nghiệp Vi mím môi một cái: "Ở bên ngoài, xe của các người đã đến."
Vì thế, Chu Cẩn bước nhanh ra ngoài, Vạn Nghiệp Vi gọi cậu lại: "Chờ đã, tôi đi cùng em ra ngoài, bằng không thủ vệ sẽ ngăn cản em."
Đây ngược lại là sự thật, Chu Cẩn không thể làm gì khác hơn là rập khuôn từng bước đi theo sau Vạn Nghiệp Vi.
"Vừa nãy em đang suy nghĩ chuyện gì, nhập thần như vậy?"
Chu Cẩn chỉ hận con đường này sao lại dài thế, nhưng lại không thể không trả lời: "Nhị hoàng tử mời tôi ngày mai đi Đại Hùng tinh tham gia vũ hội, quần áo của tôi còn chưa chuẩn bị xong. Chính là đang lo lắng mặc như thế nào mới không thất lễ."
Thân hình của Vạn Nghiệp Vi tựa hồ cứng đờ một chút, không lập tức nói chuyện. Thời điểm Chu Cẩn rốt cuộc cũng nhìn thấy cửa lớn, Vạn Nghiệp Vi liền mở miệng: "Mặc màu đen đi, bộ quần áo em mặc hôm hội Cầu Hĩ Thước nhìn cũng rất đẹp."
Chu Cẩn: "..."
Vị Vạn đội trưởng này mang trên người bao nhiêu chuyện quân sự như vậy lại được hơn rất nhiều so với tên ngu xuẩn kia. Chu Cẩn nhớ tới bộ dáng méo mó oan ức của Aldrich lúc cầu xin cậu tham gia tiệc tối, hoài nghi người trong những năm lưu luyến trong quán rượu này có phải chỉ là đang đóng kịch hay không, ngay cả một nửa chiêu thức cũng không học được, bằng không ngay cả với thanh danh của một Nhị hoàng tử cũng chẳng mò được một Omega nào cả.
Xét thấy Aldrich oan ức đến thật sự cực kỳ bi thảm —— trở lại liền bị lão Lorrin dùng đế giày đánh đến đầu đầy bao —— vì vậy anh và Chu Cẩn thông điện thoại với nhau suốt hai ngày, anh nhõng nhẽo đòi hỏi cuối cùng thành công khiến Chu Cẩn đồng ý từ lịch học bận rộn lấy ra một ngày nghỉ đi đến Đại Hùng tinh tham gia tiệc sinh nhật tối của hoàng hậu Dana Lorrin.
Dana là thê tử thứ hai của lão Lorrin. Vị hoàng hậu đầu tiên Olivia mất lúc con trai Sandy mới được năm tuổi. Lão Lorrin vốn định độc thân nuôi nấng con trai lớn lên, sau đó ông sẽ tìm thời cơ thích hợp đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Sandy, không nghĩ tới năm Sandy năm mươi tuổi, lão Lorrin gặp được Dana, vì vậy nhà cũ liền phát hỏa.
Cũng may ông là hoàng đế, độc thân hơn bốn mươi năm mới tái giá với một vị hoàng hậu khác cũng không bị người nào lên án cả. Huống chi vị hoàng hậu này sinh ra một vị vương tử Alpha tên Aldrich vào kỷ niệm kết hôn lần thứ mười, số lượng dòng dõi thảm đậm của hoàng gia rốt cuộc lại có thêm một người.
Càng khiến người ta hưng phấn chính là, năm vị Aldrich vương tử này năm tuổi đã thực hiện đo lường kiểm tra tinh thần lực, vậy mà lại là cấp song S duy nhất của cả thế gian, không quản sau đó ra sao, lúc đó mọi công dân của Áo Lan đế quốc đều vô cùng cao hứng.
Vũ hội sinh nhật được tổ chức đến phi thường long trọng, lão Lorrin đối với vị thê tử này là yêu thích xuất phát từ nội tâm. Dáng dấp của Dana phi thường phát triển, kỹ thuật chữa trị gien và hoạt hóa tế bào làm cho dung mạo của bà vĩnh viễn dừng ở thời điểm bà hơn hai mươi tuổi, trang phục diễm lệ đến ngay cả Chu Cẩn đều phải cảm thấy không sánh nổi.
Đây là lần đầu tiên Dana và Chu Cẩn gặp mặt, mặc dù bà biết Aldrich muốn kết thông gia với Chu Cẩn, nhưng bà cũng không tìm hiểu quá nhiều tư liệu về Chu Cẩn.
"Aldrich là Alpha cấp song S, chẳng có bất kỳ Omega nào có thể ngăn được sức hấp dẫn như vậy." Cứ việc danh tiếng của Aldrich chỉ có thể sánh vai với con chuột trên phố, nhưng Dana vẫn luôn tự tin như vậy. Mỗi lần nhóm thê tử của bọn đại thần đều bởi vì câu nói này mà hoặc nhiều hoặc ít sẽ lộ ra một chút cười nhạo hoặc châm chọc, Dana dĩ nhiên sẽ càng châm biếm trào phúng về quá khứ của bọn người này.
Các người thì biết cái gì, ngôi vị hoàng đế cuối cùng vẫn là Aldrich. Dana ở trong lòng châm chọc, có lẽ bọn họ bởi vì Aldrich khi còn trẻ hoang đường mà bỏ qua luôn cả thiên phú của anh, nhưng không ai có thể coi rẻ chuyện người sau này ngồi trên ngôi vị hoàng đế chính là Aldrich.