Sự thật cũng không để Đường Hạc Minh xoắn xuýt được bao lâu, trong khoảng thời gian ngắn, chuyện Omega bỗng dưng mất tích khiến mọi người trên dưới liên bang đều khϊếp sợ. Phải biết từ khi liên bang thi hành kế hoạch nuôi nấng tới nay, lượng tài nguyên đổ vào việc an ninh Omega vẫn rất lớn, để bảo đảm có thể dùng hết khả năng nuôi lớn mỗi một Omega, số tiền tiêu tốn nhiều năm liên tục tăng lên, mà bây giờ, cư nhiên một hơi mất tích mười mấy người!
Lập tức có người hoài nghi có phải là đế quốc thừa dịp cháy nhà hôi của, nhưng hành động lấy ra bức ảnh hài cốt của phi thuyền đế quốc giữa hội nghị của Đường Hạc Minh khiến tất cả mọi người đều bảo trì trầm mặc.
Đường Hạc Minh gõ bàn một cái, nói: "Các vị, ý đồ của đối phương, ít nhất về điểm này đã rất rõ ràng. Nếu nói về tỉ lệ sinh đẻ trước mắt, cho dù chúng ta có kỹ thuật gien, thời gian nhân loại diệt vong cũng đã có thể tính ra được. Đây là một chuyện liên quan đến sự sống còn sau chiến tranh của toàn nhân loại."
Chiến tranh của toàn nhân loại? Chu Cẩn nhìn tin tức, cuối cùng vẫn bình tĩnh đóng lại. Sau khi mọi đường dây của cánh tay cơ giáp đều bị cậu bỏ đi một nửa, rốt cuộc cũng được Michelson thông qua.
"Làm một cái hàng mẫu đi." Lão đầu nói, "Như vậy không chừng còn có thể đòi giá cao hơn nữa."
Chu Cẩn không nói nhìn cái vị móc túi chuyên nghiệp này, ác ý nhắc nhở đối phương: "Giáo sư, con nhớ tới có một quy định rõ ràng, lão sư không được cưỡng bức hoặc sai khiến sinh viên vì chính âm ưu của riêng mình."
"Đúng, có hiệu lực từ hai năm trước." Michelson chậm rãi ngẩng đầu, "Chu Cẩn, ta luôn có một vấn đề, tại sao cậu là một Omega vẫn luôn theo hướng nghệ thuật lại quen thuộc với cơ khí như vậy? "Quan Thế Âm Nghìn Tay" kia không phải là một thứ mà sinh viên năm nhất có thể thiết kế được."
Chu Cẩn lập tức đổi thành cung kính mỉm cười: "Giáo sư, thứ gọi là trên có đối sách hạ du chính sách, đây là con tự nguyện làm, cũng không thuộc về phạm trù cưỡng bức hay sai khiến của bất kỳ ai cả, cho dù có người muốn tra xét đến cỡ nào cũng sẽ không có vấn đề gì đâu."
Michelson hiền lành gật đầu, Chu Cẩn mò lấy thiết kế của mình: "Sau năm ngày con sẽ cho người, người xem có được không?"
"Ba ngày."
Chu Cẩn nỗ lực khống chế vẻ mặt của mình: "Vâng!" Sau đó lập tức chạy trối chết.
Michelson lắc đầu một cái: "Vẫn là một đứa trẻ tinh nghịch."
Lúc Chu Cẩn hàn xong linh kiện cuối cùng, cậu nhận được thư mời tham gia hội Cầu Hỉ Thước. Thời điểm Cố Hữu Liên nhìn thấy cả người Chu Cẩn, một thân đồ lao động và phòng hộ, quả thật sợ ngây người. Tên này lại có thể là quý công tử Chu Cẩn kia sao? Đến cùng ba tháng ngắn ngủi qua cậu đã trải qua chuyện gì? Ông lão Michelson kia rốt cuộc chăm sóc Chu Cẩn kiểu nào thế này?
Chu Cẩn thả công cụ trên tay xuống: "Hội Cầu Hỉ Thước?"
Cố Hữu Liên nhìn Chu Cẩn tóc tai loạn xạ mới ngẩng đầu, tưởng tượng ra bộ dáng thuận hoạt phục tùng của chúng nó trước đây: "Đúng vậy, đối tượng kết hôn thích hợp của liên bang và đế quốc đều sẽ tới. Bởi vì là lần đầu tiên, cho nên sẽ làm rất long trọng. Chu Cẩn, tôi nhớ cậu dường như chỉ mới tham gia một lần, lần này có thể đến nhìn thêm."
Chu Cẩn lau mồ hôi trên mặt, định hỏi không đi có được hay không, Cố Hữu Liên đã nói rằng: "Lần này là vì chúng ta phải biểu hiện thành ý, cho nên không có lựa chọn không muốn đi."
"Vậy thì thôi." Chu Cẩn gật gật đầu, đi ngang qua, không thể lãng phí thêm thời gian.
Thời điểm Chu Cẩn thay đổi trang phục mới hoàn toàn trong phòng nghỉ ngơi, đã có không ít người ở đó. Tuy rằng bây giờ cậu vẫn ở ký túc xá, bất quá lại là đi sớm về trễ, vì quy luật làm việc và nghỉ ngơi không giống người nên căn bản không có cơ hội chạm mặt với các bạn sinh viên khác.
Người cao hứng nhất đại khái chính là Antaro: "Chu Cẩn, đã lâu không gặp cậu."
Chu Cẩn và Antaro là bạn cùng phòng, hai người dùng cùng một phòng khách, bất quá ngay cả như vậy, cũng cơ hồ không nhìn thấy lẫn nhau.
Chu Cẩn mỉm cười rồi cùng mọi người chào hỏi, lại phát hiện sắc mặt của mọi người tựa hồ cũng rất hồi hộp, mơ hồ bày ra vẻ bất an.
"Làm sao vậy, cũng không phải lần đầu tiên tham gia, tại sao lần này mọi người lại chẳng có tinh thần nào thế?"
"Cậu chưa xem qua tư liệu người tham gia lần này sao? Con trai ngốc nhà địa chủ lần này cũng đến nữa."
Chu Cẩn tiêu hóa: "Con trai ngốc nhà địa chủ?" Đây là cái quỷ gì?
"Nhị hoàng tử của Áo Lan đế quốc, Aldrich." Tiền Phỉ Phỉ xen mồm, "Còn không biết sẽ náo loạn thành cái gì đây nữa."
Danh tự này cũng không mấy xa lạ đối với Chu Cẩn. Vị Nhị hoàng tử của Áo Lan đế quốc chính là sinh ra đã được ngậm thìa vàng, quả thật đúng là đại diện cho ba từ "công tử bột". Chuyện hoang đường thời niên thiếu của anh cũng không thể nhắc đến, dù sao lúc đó anh vẫn còn ở trong hoàng cung. Sau đó anh tiến vào trường quân đội, quả thật mỗi ngày liền có một kinh hỉ. Buổi tối ngày đầu tiên anh liền nỗ lực leo tường ra ngoài chơi, liền bị thủ vệ đánh rơi, sau khi bò lên cư nhiên chuyện đầu tiên anh làm chính là đánh nhau với thủ vệ. Vì lúc đó trời quá tối, thủ vệ còn tưởng rằng gặp phải phần tử khủng bố, kéo vang còi cảnh báo. Sau khi một đoàn hộ vệ đuổi gϊếŧ tới mới phát hiện ra cái vị "phần tử khủng bố" dám to gan đánh no đòn thủ vệ lại là Nhị hoàng tử điện hạ mới nhập học ngày đầu.
Từ lúc đó, vị Aldrich này vì một trận đó mà thành danh, còn cái gì mà đi đầu cuộc cách mạng hút thuốc, la hét với huấn luyện viên, âm thầm khởi động cơ giáp, quả thật đếm không xuể. Cuối cùng trường quân giáo hoàng gia đệ nhất rốt cuộc không thể nhịn được nữa, một tờ thôi học muốn ném anh ra ngoài được truyền ra.
Từ nay về sau vị con ông cháu cha trên đường bỏ học này càng có nhiều hành vi phóng đãng hơn. Mỗi lần lên báo nếu không phải là đi quán rượu đêm uống nhiều rồi học người đánh nhau thì chính là theo người tranh giành tình nhân, tóm lại là tranh đoạt một tên Beta nào đó. Ác danh lưu truyền xa đến mức hoàng gia chuyên lợi dụng quan hệ xã hội căn bản cũng chẳng cứu được anh, thậm chí ngay cả liên bang cũng có nghe thấy. Còn về phương diện hôn phối, đoán chừng mọi người đã sớm chết tâm rồi. Dù sao vốn là Omega mắt cao hơn đầu sẽ không bao giờ gả cho một người như thế, cho dù người đó có là hoàng tử cũng không được!
"Cậu chưa xem qua tư liệu người tham gia lần này hả?" Tiền Phỉ Phỉ cúi đầu lục soát một chút, đem tư liệu đưa cho Chu Cẩn xem, "Đáng tiếc người này tướng mạo rất được."
Chu Cẩn nhìn hình chiếu Tiền Phỉ Phỉ đưa cho cậu, trong phút chốc cậu có một cảm giác phương thức mở ra nhất định là không đúng, nhưng nhìn thấy thần sắc của Antaro và Tiền Phỉ Phỉ, cậu vẫn đem nỗi kinh ngạc kia nuốt ngược trở vào. Biểu tình trên gương mặt đó cùng với những gì trong ấn tượng của cậu khác xa nhau một trời một vực, trên mặt viết đầy vẻ "ta là công tử bột, ta tự hào" mà Chu Cẩn vừa liếc mắt một cái đã nhận ra.
Tang Kỳ đồng chí, kỹ năng diễn xuất không tồi nha.
Thời điểm Aldrich tiến vào hội trường, tất cả mọi người trong hiện trường đều bỗng dưng cảm thấy bị mù mắt chó. Chiếc dây xích vàng to gần bằng hai ngón tay thình lình treo ở giữa cổ anh, một thân tây trang màu đen rạng ngời rực rỡ đến đâm thẳng vào lòng người. Vừa nhìn xuống dưới lại là hai cái lỗ được cắt tỉa rất tỉ mỉ!
Hubert Lorrin phỏng chừng đều đã đem hết thảy hi vọng ký thác vào hội Cầu Hỉ Thước này, hy vọng xa vời rằng "danh tiếng" của đứa con trai nhỏ sẽ không lan xa đến tận liên bang, hoặc là có một tên Omega mắt mù nào đó, nói chung, ông vừa đấm vừa xoa cũng không tịch thu được bộ trang phục kỳ dị này của Aldrich, sau đó ông liền cưỡng bức dụ dỗ để anh mặc một thân chính trang, còn đặc biệt dặn người sửa lại kiểu tóc cho Aldrich, hy vọng có thể dựa vào bề ngoài duy nhất mà Aldrich có để dụ được một đứa con dâu về nhà.
Không nghĩ tới Aldrich trước khi vào cửa đã lấy một dây xích vàng từ trong nút không gian ra, tiện thể còn trượt hư quần, miễn cưỡng đem hết thảy kỳ vọng của Hubert hóa thành bọt nước. Lúc thị vệ phụ trách giúp ông giám sát Aldrich gửi đến video hiện trường, lão Lorrin xém tí nữa đã phun một ngụm máu tươi lên màn ảnh.
Bố trí kiểu này thật sự quá mức sắc bén. Nhóm Omega vừa vào liền thấy được cái vị đang nghênh ngang đứng ở ngay trung tâm kia, trong vòng bán kính mười thước của Nhị hoàng tử đế quốc cũng không có ai, hai tay anh cắm ở trong túi quần, âu phục hơi mở ra, chiếc dây xích vàng sáng lấp lóa trên y phục màu đen, chân phải còn thỉnh thoảng rung rung ba bốn cái, hai cái lỗ trên đầu gối cứ như ẩn như hiện.
Bộ dáng thô tục này khiến mọi người không khỏi nhíu mày. Bình tĩnh nhất cũng chỉ có Chu Cẩn, sau khi cậu tránh không được hiếu kỳ liếc mắt nhìn liền lập tức dời tầm mắt, trực tiếp đi vào trong góc.
"Thật là đáng sợ." Antaro nhẹ giọng nói với Chu Cẩn, "Đế quốc đến cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại đem một tên hoàng tử bồi dưỡng thành dạng như vậy chứ."
Chu Cẩn an ủi y: "Không sao, ngược lại qua hôm nay hẳn sẽ không gặp lại nữa. Đế quốc cũng không thể nhiều lần khiến hắn mất mặt như vậy."
"Cũng đúng..." Antaro bỗng nhiên mở to mắt, sợ hãi nói, "Trời, trời, trời ơi! Hắn đi tới! Hắn không phải là muốn tới tìm cậu đó chứ!"
Chu Cẩn nghiêng đầu, nhìn người nhanh chân đi đến, dây chuyền vàng bay bay, cho Antaro một nụ cười an ủi.
Aldrich thật sự không muốn đến, nhưng thằng cơ giáp khờ khạo kia luôn luôn khıêυ khí©h anh, nói Chu Cẩn ở liên bang nhất định sẽ không quan tâm đến một nhân vật như anh, còn ở ngay trước mặt anh đánh cược với người khác. Xét thấy anh đã mất hết tên tuổi, cũng không có người xem anh là một vị hoàng tử đáng tôn kính, người tham gia đánh cược cũng chẳng thiếu.
Nếu như anh không ứng chiến thì thật sự quá không phải là Aldrich rồi. Dưới khıêυ khí©h của mọi người, anh không thể làm gì khác hơn là kiên trì tìm phiền phức ở chỗ Chu Cẩn.
Aldrich đón lấy ánh mắt Chu Cẩn nhìn mình, trong lòng hy vọng xa vời vạn rằng đối phương sẽ không nhận ra mình, bất quá khi ý niệm này vừa hiện lên, anh lại có một cảm giác thất vọng, đây là xảy ra chuyện gì?
"Chu Cẩn tiên sinh, ta là Nhị hoàng tử của Áo Lan đế quốc, ta tên là Aldrich · Lorrin."
Chu Cẩn bị tư thái chảnh chọe như kiểu mặt ta trâu bò như vậy cậu còn không nhanh chóng quỳ xuống liếʍ chân ta châm ngòi. Kỹ năng diễn xuất cường điệu như thế, thời điểm anh diễn vai Tang Kỳ, kỹ năng diễn xuất ít nhất cũng cao tay đến tận một dải ngân hà mà.
Chu Cẩn lùi về phía sau một bước khi đối phương nhanh chóng đến gần, sau đó nhìn chằm chằm dây xích vàng của đối phương, hơi ngậm ngực, hai vai thoáng co rút, mang theo vẻ phòng ngự thận trọng, khách khí nói: "Chào ngài."
Aldrich đi tới một bước dài: "Lát nữa chúng ta có thể cùng nhau nhảy khiêu vũ mở màn hay không?"
"...Tôi"
"Vậy thì cùng nhau nhảy đi." Aldrich không chút khách khí đánh gãy lời của cậu, thẳng thắn quyết định giùm.
Chu Cẩn bị bức ép đến liên tục bại lui, con ngươi vô tội bỗng nhiên nâng lên, sau khi ngắn ngủi mà hoang mang thoáng nhìn người xem náo nhiệt trong đại sảnh liền nhanh chóng cúi đầu, tựa hồ hoàn toàn bị sóng cuồng của đối phương dọa sợ.
Lập tức liền có vài người của liên bang muốn đi qua giải vây giúp Chu Cẩn, nhưng toàn bộ khí tràng bị Aldrich khai hỏa khiến một đám người đều chẳng khác gì cây non. Đây là một trong những vấn đề anh thường bị người ở đế quốc lên án. Năm ấy khi anh năm tuổi, thời điểm lần đầu anh đi đo tinh thần lực và nhận được kết quả cấp song S, đế quốc quả thật chính là cả nước vui mừng.
Đây là vài năm đầu, lúc đó ngay cả liên bang cũng hết sức để ý. Tất cả mọi người ôm trong ngực một hi vọng, muốn nhìn thử một chút xem vị thiên tài hiếm có trên đời này sẽ phát triển như thế nào, có lẽ anh sẽ dẫn dắt nhân loại đi vào kỷ nguyên mới cũng không chừng, nhưng cũng chưa chắc —— kết quả rất rõ ràng, hi vọng càng lớn thất vọng càng nhiều.
Vị thiên tài này hoàn toàn không quý trọng thiên phú của mình, đem toàn bộ ưu thế dùng ở chuyện tranh giành tình nhân. Mấy tên Alpha muốn đến gần đều bị tin tức tố mạnh mẽ của đối phương áp chế đến không thể chống đỡ, ngay cả Omega đứng gần cũng xuất hiện thần sắc kinh hoảng, dồn dập run lẩy bẩy.
Phương thức thả ra tin tức tố này chỉ được cho phép ở hội Cầu Hỉ Thước, vốn cũng là một trong những thủ đoạn Alpha dùng để theo đuổi Omega. Chỉ cần không có người động thủ, thủ vệ sẽ không tiến vào. Huống chi Aldrich lại là Nhị hoàng tử đế quốc, tuy rằng thanh danh không tốt, tình cảnh lễ nghi vẫn phải được tôn trọng.
Sau khi Aldrich khiến mọi người ở chỗ này cảm thụ được tinh thần lực song S là như thế nào xong, dương dương tự đắc nói với Chu Cẩn: "Mời."
Điều tốt nhất Chu Cẩn có thể làm bây giờ chính là nghe lời, cậu không hề phản kháng đưa tay đặt lên tay của Aldrich, nhu thuận để đối phương dẫn cậu đi vào sàn nhảy.
Cho dù Chu Cẩn thuộc kiểu Omega có vóc người thon dài, lúc so sánh với một Alpha như Aldrich vẫn thấy phi thường nhỏ con. Cậu nửa cúi đầu, Aldrich vừa vặn có thể nhìn thấy mảnh da trắng xóa trên gáy cậu.
Aldrich không khỏi nghĩ đến thời điểm lúc còn ở quặng mỏ tinh hoang phế kia, anh đã từng muốn thăm dò vuốt nhẹ qua nơi đó. Khi đó rõ ràng không suy nghĩ nhiều, giờ khắc này anh cư nhiên có thể rõ ràng nhớ tới làn da bóng loáng nhẵn nhũi ở nơi đó, thậm chí còn trắng hơn lúc trước một tông. Aldrich bỗng nhiên cảm thấy có một chút khát khát, anh há miệng, trong lòng có một tiếng kêu gào, hi vọng anh mạnh mẽ cắn một phát lên vị trí đó, dùng răng nanh đâm thủng lớp da thịt trắng mịn kia, thưởng thức hương vị ngọt ngào của đối phương.
Trên sàn nhảy ngoại trừ Aldrich và Chu Cẩn liền không có người nào nữa, chuyện này quả thật phá vỡ kỷ lục ít người nhảy mở màn nhất của hội Cầu Hỉ Thước, sau này sẽ không bị bất kỳ đột phá nữa. Hết cách rồi, toàn bộ tin tức tố bá đạo kia của Aldrich vẫn còn tràn ngập trong hội trường, hơn nữa sau khi bản nhạc đã chơi xong một nửa, tin tức tố kia rõ ràng có dấu hiệu tăng cao.
Omega chưa bị đánh dấu căn bản không thể nào chống lại tin tức tố bá đạo như vậy, tự nhiên sẽ khiến bọn họ cảm thấy căng thẳng. Huống chi là kẻ địch đang mạnh mẽ ở trước mắt, một ít Alpha ưu tú có suy nghĩ phản kháng. Tin tức tố ở hiện trường chưa từng hỗn loạn như thế này bao giờ.
Hội Cầu Hỉ Thước đầu tiên mà liên bang và đế quốc liên hợp tổ chức quả thật gay go đến không gì sánh kịp.