- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Khoa Huyễn
- [Tinh Tế] Toàn Vũ Trụ Không Có Một Gốc Thực Vật
- Chương 8
[Tinh Tế] Toàn Vũ Trụ Không Có Một Gốc Thực Vật
Chương 8
Trở về từ tầng 4, Tô Kiều trực tiếp lấy hàng từ quỹ đồ công cộng, sau đó trở về, xử lí 200 cân thịt dị thú của mình.
Trước tiên dùng trủy thủ cắt thịt thành từng miếng, dùng muối ướp kỹ, lại dùng răng của dị thú xuyên qua đem phơi nắng, răng quái ngư rất lớn, một chiếc có thể treo được 10 miếng thịt, Tô Kiều dùng 5 cái để phơi, phần thịt còn lại thì dự định sẽ đem bán.
Hiện tại cô có quá nhiều chỗ cần phải dùng tiền, đợi bán xong viên đá cam, cô dự định sẽ đi tới hang động lúc trước đào thêm một ít đá năng lượng đỏ trở về.
Nghĩ đến đá năng lượng, cô nhanh chóng mở thông tin cá nhân của mình, phát hiện hai topic của mình đều đang rất hot, trực tiếp đứng ngay trang đầu.
(Đây là Cự xỉ ngư cấp 3, thịt rất mềm mại, có điều không có phóng xạ? Chủ nhà có nói quá không?)
(Chủ nhà là thần thánh phương nào? Lại có thể gϊếŧ được dị thú?)
(Mua thịt, mua thịt, giá 90 đá năng lượng đen, mua không giới hạn!)
(100 đá năng lượng đen, lấy 10 cân)
Phía dưới là là các trao đổi trả giá, cơ bản đều là trên dưới 100 đá năng lượng đen, coi như là giá cả đối với thịt dị thú cấp 3 bình thường, hơn nữa người có thể ăn được thịt cơ bản đều là ở công hội hoặc quân khu.
Lưu vong giả bình thường thật sự ăn không nổi.
Tô Kiều để lại lời nhắn bên dưới topic của mình (200 một cân, cần thì nhắn lại)
Nhắn xong, Tô Kiều liền đến xem một chủ đề khác, đối với giá cả của đá năng lượng vàng đã lên tới mức 9000 viên, hộp thư cá nhân của Tô Kiều gần như muốn nổ tung.
Thấy hôm nay có thể không thể giao dịch được, cô liền tắm rửa đi ngủ.
Ngày thứ hai, nhóm người Chú Lý muốn dọn nhà, cộng thêm mỗi ngày đều tham gia thu nhặt cho nên giá trị phóng xạ trong cơ thể tăng nhanh, mọi người quyết định ở nhà nghỉ ngơi một ngày.
Sáng sớm Tô Kiều nấu một nồi canh cá, ăn một chút cá xào lăn, sau đó kiểm tra lại vũ khí, cầm theo 5 cái răng quái ngư, tiếp tục đi thu nhặt đá năng lượng, có điều lần nay cô không có quét mã.
Lần ra ngoài này, cô ước chừng phải bỏ ra một ngày, vì vậy sẽ không quét mã đăng kí, để tránh bại lộ giá trị phóng xạ của bản thân mình.
Tô Kiều biết rõ, khu an toàn ở mỗi hành tinh đều có 2 loại, loại phòng hộ lớn có chi phí đắt đỏ, chính phủ liên bang và các gia tộc lớn đều muốn đến Hắc tinh để khai thác, tất nhiên phải trả bằng thành phẩm, sẽ hình thành việc chính phủ và các gia tộc góp vốn xây dựng một khu ăn toàn, xem như là vừa kiềm chế lẫn nhau, vừa cùng nhau khai thác.
Có ngốc thì Tô Kiều cũng biết khu an toàn lệ thuộc vào chính phủ liên bang và quân đội liên minh.
Hắc tinh 12 khu ngoại trừ có người lưu vong, còn có người của các gia tộc, quân đội, cùng với người thuộc các hành tinh khác nhau đến để “đãi vàng”. Những người này tất nhiên không thể giống như người lưu vong ở trong các l*иg phòng hộ cấp 3, mà họ sẽ ở các biệt thư rải rác khắp nơi ngoài khu an toàn, sang quý nhất chính là các biệt thự được xây dựng trên đoạn đường ven hồ, các kiến trúc càng xây gần đoạn đường này thì càng đắt giá.
Trùng hợp, yêu cầu của Tô Kiều so với những người này lại hoàn toàn khác nhau, cô thích ở vùng núi, cách xa khu an toàn càng xa càng tốt, chỉ cần có nguồn nước là được.
Cho nên hôm nay, một nhiệm vụ khác của cô khi ra ngoài chính là đi khảo sát địa chỉ nhà mới, trên bản đồ cô đã chọn 2 địa điểm khá xa khu an toàn, một nơi là vùng phế mỏ đã khai thác cạn kiệt, gần khu 5. Một nơi là ốc đảo hoang mạc, gần khu nguy hiểm thuộc khu 9.
Hai địa điểm này đều cần phải di chuyển bằng tinh hạm, giá cả rất tiện nghi, vứt đó quanh năm không ai thèm mua.
Nếu xem khu an toàn là thành thị của kiếp trước thì hai nơi này chính là vùng núi xa xôi, hẻo lánh.
Tô Kiều mua một cánh tay máy tự động, sau đó dùng 20 đá năng lượng đen ngồi tinh hạm đến khu 9. Quảng trường tinh hạm có chút tương tự như bến xe, mua phiếu lên xe, đến giờ thì xuống. Loại tinh hạm nhỏ có thể chứa được 50 người.
Tô Kiều vừa ngồi vào chỗ, liền nhìn thấy một nhóm người mặc đồng phục tác chiến của đội ngũ lên tinh hạm, trên trang phục còn in dòng chữ Tham lang chiến đội, mỗi người đều cao lớn, khí thế hung sát.
“Đội trường, tôi đã hỏi qua, con dị thú cấp 3 này nhất định là do cá nhân tự do (tán nhân) gϊếŧ.”
“Con dị thú này sắp tiến hóa lên cấp 4, các tán nhân lợi hại ở quân khu đều chứng tỏ không phải mình. Chợ đêm hỏi qua chưa?” Một người có dung mạo tuấn lãng lạnh nhạt hỏi.
“Đã hỏi, có mấy người tối qua có mua súng quang năng, loại trừ. Đám khốn kiếp Liêm đao chiến đội kia không có chuyện gì lại kiếm chuyện.” Một gã đầu trọc có vẻ mặt buồn bực trả lời.
“Viên đá năng lượng cam kia đấu gia bao nhiêu?”
“Mười ngàn ba, giá tiền này cũng quá vô lý rồi.”
“Không ngoài dự kiến, viên đá này to bằng nắm tay, ánh sáng bóng bẩy, phẩm chất không tệ, mỗi lần gϊếŧ dị thú cấp 4 có khi nào không chết người? mười ngàn ba nhưng không có tổn thương, đã là kiếm lời.” Đáy mắt đội trưởng lóe lên ánh sáng lạnh, lại nói: “Gần đây cả đám đều an phận một chút, đừng cùng với bọn chúng xung đột, quân khu và công hội đang đấu nhau một mất một còn, né được bao xa thì né.”
“Đội trưởng, lẽ nào lời đồn là thật? quân khu và công hội đang bí mật hành động, kết quả lại xảy ra sơ suất ? Hình như là nhân vật lớn mất tích.”
Đội trường trừng tên đội viên nhiều chuyện, mọi người liền câm miệng.
Nghe đến đây, Tô Kiều sửng sốt, ủa, đừng nói là đang nhắc đến viên đá năng lượng cam của cô đấy nhé.
Tinh hạm mất nửa giờ để đến khu 9, phần lớn đều là các đội ngũ tới các khu thu nhặt, trên tinh hạm chỉ còn mỗi Tô Kiều, tiếp tục tới ốc đảo hoang mạc.
Lại bay thêm 10 phút, phía dưới là một mảnh hoang mạc, cuối cùng tinh hạm dừng lại ở trên hoang mạc, Tô Kiều ra khỏi tinh hạm, nhìn ốc đảo trước mắt, hít sâu một hơi.
Giữa sa mạc có một hồ nước, màu xanh lam, đất đai ẩm ướt, độ phì nhiêu khá tốt, là một nơi an cư tốt, hơn nữa chỗ này rất rộng, lại ở trong hoang mạc, cơ bản không ai đến. Mấu chốt nhất chính là rẻ! Một cái ốc đảo có thể gieo trồng, lại bao quanh mấy ngàn dặm sa mạc thế nhưng chỉ có giá 5000 viên đá năng lượng đen.
Nội tâm Tô Kiều hừng hực, một địa điểm khác? Nhìn cũng không cần, chốt định mua lại nơi này.
Cô mở thông tin cá nhân ra, phát hiện viên đá năng lượng cam đã có giá 1 vạn 5, phía sau cũng không có ai tiếp tục ra giá.
Cô liên hệ người mua, trước tiên đưa 5000 tiền đặt cọc, tối sẽ về khu an toàn để giao dịch.
Đối phương cũng thoải mái, từ thẻ đen chuyển ngay cho cô 5000 đá năng lượng đen.
Có tiền đặt cọc, Tô Kiều nhanh chóng lên mạng mua lại hoang mạc có ốc đảo này, sở hữu viết là Atula, sau khi trả tiền, hệ thống chuyển phát cho cô một bản chứng nhận bất động sản điện tử, bên trên có con dấu của chính phủ liên bang.
Mua nhà xong, Tô Kiều lấy 5 chiếc răng quái ngư đã treo thịt sẵn ra đem đi phơi nắng, sau đó lấy các cây giống hai ngày nay mình đã trao đổi, gieo vào trong hồ nước ở ốc đảo.
Giá trị thu nhận phóng xạ của sách tranh đã đạt hạn mức tối đa 5000.
Tô Kiều đem đổi hết hạt giống cỏ xanh, đổi được 500 hạt.
Cô đem ra ánh sáng một chút mới thực hiện gieo trồng tất cả hạt giống xuống, cười híp mắt cầu khẩn: “Cỏ bé cưng ơi cỏ bé cưng, nhanh nảy mầm, nhanh lớn thành cây nhé, kiến thiết tinh tế chính là hoàn toàn dựa vào cưng đó nha.”
Trồng xong hạt giống cỏ và cây cối, Tô Kiều nhìn thấy hạn mức thu thập của sách đã lên tới 1 vạn giá trị phóng xạ, mở khóa được hai loại thực vật mới: cây đào và cây lê, nhất thời nắm chặt hai tay, cười đến híp mắt, qua mấy năm nữa cô có thể ăn được mật đào ngọt lịm trong veo rồi.
Dùng hết tất cả giá trị phóng xạ đổi lên một gốc cây đào trồng xuống, 100 cân thịt cũng được phơi mình dưới ảnh nắng trưa, lượng nước cũng bốc hơi hơn một nửa, Tô Kiều đem thịt quái ngư cất vào túi đồ, sau đó lên mạng đặt tinh hạm trở về căn cứ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Khoa Huyễn
- [Tinh Tế] Toàn Vũ Trụ Không Có Một Gốc Thực Vật
- Chương 8