Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Tinh Tế] Toàn Vũ Trụ Không Có Một Gốc Thực Vật

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng sớm hôm sau, Tô Kiều nhanh chóng rửa mặt, uống một bình dinh dưỡng nhạt nhẽo xem như bữa sáng, sau đó nhìn sách thực vật của mình, cũng không biết bao giờ mới có thể mở khóa được các loại rau dưa và lương thực.

“Tô Kiều, Tô Kiều, chúng tôi chuẩn bị xuất phát, cô đâu rồi?” Mã Tu liên lạc được với cô, vui sướиɠ kêu lên.

“Tới ngay.” Tô Kiều đóng liên lạc, đem 15 khối đá đỏ cất vào túi đồ liên bang phát, cài đặt chế độ ẩn, đem giấu kín vào phòng tắm, sau đó mang theo túi thịt dị thú khô, kiểm tra lại chủy thủ, sắp xếp súng ống, chuẩn bị thỏa đáng, đi ra ngoài đào quặng.

Mọi người vẫn hẹn gặp mặt tại quảng trường như cũ, khi Tô Kiều đến, nhóm chú Lý đã đến rồi, lần này không phải ba người mà là năm người, mới tăng thêm một cặp anh trai em gái.

Nam thì rắn chắc, da ngăm đen, thân thể cường tráng, nữ cũng mười phần anh khí, tóc cắt ngắn, ngũ quan thanh tú, nhìn thấy Tô Kiều liền tươi cười vẫy tay với cô.

“Đây là anh em Mộc Đan, Mộc Dao, bọn họ là người có sức chiến đấu mạnh nhất trong đội của chúng tôi.” Ánh mắt Mã Tu sáng rực, “Đây là Tô Kiều, Kiều Kiều, cô không gạt chúng tôi chứ?”

Tô Kiều mở vị trí đánh dấu mỏ đá trong vòng tay, nói rằng: “Đi thì biết.”

Chú Lý gật đầu với mọi người trong đội, sau đó đoàn người quét mã xuất phát.

Lần này Tô Kiều dẫn đội, vẫn như đường cũ ngày hôm qua, từ trên vách núi bò xuống.

“Bên dưới có một dòng sông, có thể là từ sông ngầm hình thành, tôi nói chính là nguồn đá năng lượng ở dưới đáy sông, thế nhưng nước sâu, phóng xạ rất mạnh, hơn nữa trong nước có thể có dị thú, cho nên mới yêu cầu mọi người đem theo vũ khí.” Tô Kiều nói rõ tình huống lại một lần, dẫn mọi người đi theo bản đồ.

“Tôi nghe được tiếng nước, thật sự là có sông.” Mã Tu cao hứng suýt nữa nhảy cẫng lên.

Tô Kiều mang theo mọi người đi đến một khe hẹp, sau đó liền thấy một đoạn sông rộng xuất hiện, trong không khí khô nóng lập tức có một chút mát mẻ.

Anh em nhà họ Mộc tiến lên, kiểm tra độ sâu và giá trị phóng xạ của dòng sông.

Mộc Dao kích động nói, “Chú Lý, nước sâu tầm 5 mét, giá trị phóng xạ là 325, đáy sông đều là đá năng lượng, chúng ta có thể chịu được tầm 1 giờ dưới nước.”



Chú Lý nhìn dòng sông, sắc mặt có chút chần chừ, cắn răng nói: “Được, Tôi và Mộc Đan xuống dưới, những người khác tiếp ứng, Tô Kiều, cô không cần xuống, nơi này là cô phát hiện, đá năng lượng đào được hôm nay chúng tôi sẽ chia cho cô một nửa.”

Ở Hắc tinh, tài nguyên cực kì quan trọng, một khi nơi này bị phát hiện, người của quân khu, công hội sẽ nhanh chóng phái chủ lực lại đây thu hoạch, lúc đó những người như bọn họ một viên cũng không lấy được, vì lẽ đó chú Lý nói cho Tô Kiều một nửa cũng là ấn theo quy cũ.

“Không cần, chúng ta là quan hệ hợp tác, mọi người xuất hành đều vì mạng cả, tốt nhất là phải kề vai chiến đấu. Cứ dùng bản lĩnh của mình mà đào đá năng lượng thôi.” Tô Kiều vừa nói vừa từ trong túi đồ lấy ra một cây súng. Nhìn thấy súng, mọi người đều trợn mắt há mồm, súng năng lượng? Còn là xạ kích ?

Súng? Xạ kích? Lần nay ngay cả chú Lý cũng chấn kinh, trên tay bọn họ cũng chỉ có súng quang năng có thể đối phó với dị thú cấp 2 mà thôi.

“Trời ạ, súng năng lượng, súng xạ kích. Tinh thần lực của cô là cấp S sao?” Mã Tu trợn mắt, súng năng lượng. Loại súng này chỉ có thể ở trong tay người có tinh thần lực cấp S mới có thể phát huy tác dụng, mà ở liên minh, người như vậy không ai không bị các thế lực tranh giành, từ nhỏ đã được bồi dưỡng, người như vậy xem thường dung súng năng lượng. Súng xạ kích, người ta dùng để cài đặt cho cơ giáp, đối phó với dị thú cấp 5 trở lên.

Điều này cũng là nguyên nhân khiến súng xạ kích lại trong tình huống lưu lạc đến khu vực Hắc tinh. Người bình thường thà mua súng quang năng, cũng không mua súng xạ kích. Thế nhưng Tô Kiều lại vừa vặn là cái người ngoại lệ kia.

“Cây súng này là tôi có thể dùng.” Tô Kiều gật gật đầu.

Bởi vì ngón nghề này của cô, đội ngũ của chú Lý cũng không ai dám coi thường nữa, chú Lý, Hắc Oa, Mộc Đan cũng đều lấy ra súng của mình đi xuống nước.

Dưới đáy tầm nhìn thấp, Tô Kiều mở vòng tay chiếu sáng, thủ sẵn súng, cẩn thận bơi về dưới đáy.

Bốn người dựa vào nhau, nhanh chóng lặn xuống, cẩn trọng cảnh giới sau đó bắt đầu thu nhặt.

Bên dưới đáy không chỉ có đá đen, còn có đá đỏ nhưng không nhiều, Tô Kiều vừa nhặt đá đỏ vừa chú ý động tĩnh trong nước.

Mười phút sau, Mộc Đan ra dấu, phải tiếp dưỡng khí, chuẩn bị lặn xuống lần hai. Phóng xạ bên dưới so với bọn họ dự kiến còn cao hơn, thêm áp lực của nước, có thể kiên trì 10 phút đã là cực hạn.

Tô Kiều cũng ngoi lên, bốn người bò lên, thở hỗn hển, mỗi người đều vô cùng hưng phấn.

“Tô Kiều, cho cô, đây là viên phóng xạ, có thể hóa giả 80% giá trị phóng xạ trong 10 phút.” Mã Tu lấy từ chú Lý một viên thuốc, hưng phấn đưa cho Tô Kiều.

“Còn có thuốc phóng xạ?” Tô Kiều kinh ngạc hỏi.



“Đây là loại thuốc thấp nhất, loại cao cấp còn thể duy trì trong 2 giờ đó, thế nhưng chỉ có nhân tài của các công hội và quân khu mới có quyền sử dụng.” Mã Tu giải thích.

Tô Kiều nhận thuốc nhưng không sử dụng, dị năng của cô mọi lúc đều đang hấp thu phóng xạ, hoàn toàn không cần uống thuốc, hôm qua mua trang phục phòng hộ chỉ là dự phòng trường hợp bản thân tiến vào khu phóng xạ đặc biệt cao mà thôi.

“Anh, tổng cộng thu được 10 viên đá đỏ, 45 viên đá đen.” Mộc Dao đếm thu hoạch của 3 người, cao hứng đến suýt khóc, mới chỉ có 10 phút thu nhặt đã bằng thu nhập nửa tháng của bọn họ.

“Mẹ có thể mua được thuốc rồi.” Mộc Dao nức nở.

Cả gia đình Mộc Dao đều là người lưu vong đến Hắc tinh, mẹ Mộc đã lớn tuổi, phóng xạ trong cơ thể dần trở thành gánh nặng, nhất định phải dùng thuốc để khắc chế phóng xạ.

Mộc Đan nhìn em gái, vẻ mặt ngăm đen hiện ra ý cười, “Đợi lát nữa uống thuốc, chúng ta lại xuống một chuyến, phải cố gắng hơn.”

“Chuyến này để tôi và Mã Tu xuống, chú Lý với Hắc Oa nghỉ ngơi, tôi và anh trai đều có súng, chỉ cần không xuất hiện dị thú cấp 3 thì không thành vấn đề.” Mộc Dao nói.

Bốn người sau khi nghỉ ngơi, bắt đầu lặn xuống lần hai. Tính cách Mã Tu ham chơi, mới vừa xuống nước còn cẩn thận, sau thấy trong nước không có động tĩnh gì thì liền vui sướиɠ thu nhặt đá năng lượng.

Tô Kiều thấy thế khẽ cười, cũng không hiểu trước đây hắn làm tinh đạo cái kiểu gì, tính tình lại trẻ con như vậy.

Tô Kiều đang muốn nhắc nhở hắn, ánh mắt chợt nhận thấy một bóng đen to lớn, nhất thời biến sắc, nhanh chóng cảnh báo.

Biến cố xảy ra bất ngờ, một con quái ngư cả người che kín vảy không tiếng động xuất hiện phía sau Mã Tu, miệng há lớn, bỗng nhiên hút một cái, nước sông chảy ngược, sóng gió nổi lên.

“Dị thú cấp 3, cẩn thận.” Thanh âm của Mộc Dao bị nước nuốt hết, Mộc Đan đã rút súng, một phát bắn vào quái ngư, con cá lớn bị đau, điên cuồng vùng vẩy, tạo sóng càng lớn, vẫy một cái đánh Mã Tu văng xa năm mét.

Dị thú cấp 3 da thịt đều cực kì cứng rắn, có thể chống được với công kích của súng quang năng, Mã Tu bị đánh hộc máu, hôn mê.

Nguy cơ lập tức bùng nổ.
« Chương TrướcChương Tiếp »