Chương 28

Dùng cái cuốc nhỏ chia ra hai khối đất, đem bốn mươi mấy hạt giống bông đã trao đổi được mấy hôm nay trồng xuống, Tô Kiều xoa mồ hôi trên trán.

Hắc tinh 12 vực không phân chia 4 mùa, vì đó nông nghiệp hoàn toàn là tự thời mà ươm giống, Tô Kiều trước tiên muốn ươm giống cây bông ở tinh tế, không biết phẩm chất sẽ ra sao.

“Tích tích, nhiệm vụ hoàn thành.” Thiết bị cá nhân biểu hiện người máy thể năng đã hoàn thành công việc, Tô Kiều đem cái cuốc cất lại, sau đó hái chút cỏ linh lăng cùng cỏ thanh minh ở ven đường, quay lại khối ruộng nước.

Có người máy thể năng, hiệu suất của Tô Kiều tăng nhanh, đợi dẫn nước từ hồ xuống ruộng xong, cô cũng mặc kệ 30 hay mồng 1, trực tiếp đem cây mạ giống gieo xuống.

Trồng gần 50 cây mạ, tiêu hao hết toàn bộ giá trị phóng xạ, nhìn ba hàng mạ non đang đón gió, Tô Kiều lau mồ hôi, lộ ra nụ cười vui vẻ, sau đó nghe leng keng một tiếng, sách tranh lại mở khóa chủng loại mới.

Sách tranh đã mở khóa:

Cỏ xanh 10 giá trị phóng xạ

Cây thông, cây hoa 1000 giá trị phóng xạ

Cây đào, cây lê 5000 giá trị phóng xạ

Cây Hồ Dương, cây xương rồng 10.000 giá trị phóng xạ

Cây liễu, lô hội 15.000 giá trị phóng xạ

Cây mạ non, cây bông 20.000 giá trị phóng xạ

Hạt giống hoa tươi 25.000 giá trị phóng xạ

Còn các chủng loại khác chưa mở khóa. Giá trị thu thập tối đa của sách đã đạt hạn mức 30.000 phóng xạ.



Hoa? Mở khóa hạt giống hoa? Tô Kiều hưng phấn nhảy lên, kết quả đã quên đang ở trong ruộng nước, trực tiếp bắn nguyên một thân bùn đất.

“Ha ha ha.” Tô Kiều nhìn bộ đồng phục bẩn thỉu của mình, lau vệt nước trên mặt, sau đó lại lau thêm một mặt bùn.

Tô Kiều từ ruộng nước đi ra, đến bên hồ rửa mặt, suy nghĩ một chút, cởi đồng phục chiến đấu giặt sơ, đem phơi ở bên cạnh, sau đó mặc một chiếc áσ ɭóŧ tác chiến bắt đầu làm mỹ thực.

Bên trong túi đồ có hơn 200 cân thịt lợn rừng biến dị, gan heo và ruột non. Tô Kiều lấy chân sau của con lợn, cắt hơn một nửa thịt, đem bỏ vào tủ lạnh, còn lại thì dùng đao cắt ra từng khối vừa ăn, đem muối xoa kĩ toàn bộ chân heo, đặt lên tảng đá phơi nắng, làm thành thịt muối cất giữ.

Ở những lúc không ra ngoài săn gϊếŧ dị thú, những thứ thịt này chính là khẩu phần lương thực để cô và tiểu Tô Lý trôi qua mùa đông, tuy rằng Hắc tinh không có mùa đông. Ha ha

Xử lí xong thịt lợn rừng, Tô Kiều lấy ruột non ra rửa sạch, dùng muối ngâm, chuẩn bị làm lạp xưởng tự chế.

Còn lại gan heo thì bị cô rửa sạch, cắt thành từng miếng nhỏ, dùng cối xay tay xay nhuyễn. Hiện tại Tô Lý đã 9 tháng tuổi, có thể ăn một ít thịt để tăng cường sức đề kháng cho cơ thể.

Tô Kiều lại xay nhuyễn vài cân thịt lợn, đem cỏ linh lăng và cỏ thanh minh băm nát, trộn đều, một nửa cất vào tủ lạnh, tở về sẽ làm bữa phụ cho Tô Lý, nửa kia cô ép thành nước màu xanh lục, ướp vào thịt lợn, lại thêm chút muối vo thành từng viên thịt tròn màu xanh lục.

Lấy mỡ heo ra, Tô Kiều đem dầu đun sôi, sau đó bắt đầu làm thịt viên đầu sư tử. Hàng năm vào ngày tết, Tô Kiều đều sẽ cùng bà chuẩn bị hàng tết, ở nông thôn tất nhiên việc gì cũng phải tự mình làm, làm lạp xưởng, làm thịt khô, cá khô, viên thịt viên, làm thịt bò, làm đậu hũ đều phải tự động tay làm.

Tô Kiều và bà vì chỉ có hai người, nên hàng năm làm cũng không nhiều, nhưng đối với bà cháu mà nói, làm những việc này đại biểu cho tết đến, đại biểu là đoàn viên.

Sau khi dầu trong nồi sôi sủi bọt, Tô Kiều đem thịt viên thả vào nồi, dùng muôi vớt mỡ rưới lên, trong chốc lát, thịt viên liền trở nên vàng óng ánh, mùi thơm ngát của cỏ linh lăng và cỏ thanh minh xen lẫn vào mùi thịt phân tán ra, toàn bộ đều là hương vị rất mê người.

Tô Kiều nhìn không được ngửi mạnh một cái, cô phát hiện thịt dị thú ở tinh tế sau khi loại bỏ phóng xạ, chất thịt có thể nói là hoàn mỹ, tất cả đều là món ăn hoang dã hiếm thấy.

Ở cổ địa cầu, bất kể là dê bò gà vịt hay là lợn rừng đều chủ yếu được nuôi, chỉ có trong núi tìm được vài món ăn dân dã, mà toàn bộ tinh tế khắp nơi đều có món ăn dân dã, những động vật này hấp thu phóng xạ sau đó biến dị, sức chiến đấu gia tăng, chất thịt là càng trở nên mỹ vị, không cần thêm các loại gia vị đều đã rất là ngon, nếu như bỏ thêm các loại như gừng, tương thật sự sẽ trở thành mỹ vị.



Tô Kiều chỉ mới nghĩ đến đã thấy đói bụng cồn cào.

Thấy thịt viên vì hòa lẫn với nước ép rau mà trở thành màu xanh đã chín, Tô Kiều nhanh dùng muôi vớt lên, để xuống bên cạnh, bắt đầu chiên viên thịt thứ hai.

Mùi hương mê người của thịt viên từng chút tỏa ra, chính lúc này thượng tướng Tu đại nhân vừa xông ra được tầng thứ nhất của tinh thần cầm cố, rốt cục khôi phục được ngũ giác thì sau đó đã nghe thấy được mùi thịt hết sức bá đạo.

Mặc thượng tướng xuất thân từ gia tộc cổ xưa của Tử tinh, vừa sinh ra đã là người thừa kế hợp pháp thứ nhất, là ăn thịt lớn lên, Mặc gia có Lưu đại sư – đầu bếp cao cấp nổi danh nhất Tử tinh.

Sinh nhật gia chủ hàng năm, quân khu, quý tộc đến chúc thọ như cá diếc sang sông, những người này mang tiếng đến chúc thọ, thực sự đều là đến cọ mỹ thực được Lưu đại sư làm ra.

Từ nhỏ đến lớn ăn đủ các loại đồ ăn do Lưu đại sư nấu ra, Mặc Tu luôn có thể cảm nhận được vị chua của phóng xạ, ăn nhiều mùi vị đó, đối với đồ ăn cũng không quá cố chấp, chỉ xem thịt như là thứ bổ sung thể lực, là loại thuốc duy trì sức chiến đấu.

Thế nhưng, khi hắn nghe được mùi thịt này, một chút vị chua cũng không có, chỉ có mùi thịt thuần túy, còn mang theo mùi thơm ngát đặc thù khó có thể hình dung, chỉ cần vừa ngửi, tinh thần bị thương tổn của hắn đã cảm nhận được một luồng mát lạnh vô cùng thoải mái.

Đây là cái gì, Thượng tướng Tu đại nhân thật sự chấn kinh rồi. Loại dị thú nào lại có hương vị này? Đương nhiên thượng tướng đại nhân có nghĩ cũng không thể nghĩ ra được đó là mùi thơm ngát của thực vật đã tuyệt diệt hơn ngàn năm, hắn tự nhiên cũng không nghĩ có người sẽ ăn thực vật quý giá như vậy.

Mặc Tu nghe mùi hương thấm ruột thấm gan này, như thể đã đói bụng mấy chục năm, hắn cố tâm cố sức phóng thích tinh thần lực của mình, rong ruổi theo từng làn hương thơm ngát này, giống như một kẻ say, từng chút từng chút chữa trị tinh thần lực bị hao tổn của mình.

Tô Kiều chiên 3 thau viên thịt viên màu xanh của mình, bản thân ăn mười cái, đến khi ăn không nổi nữa mới đem từng viên thịt viên có màu xanh phỉ thúy đặt vào lọ thủy tinh, cất vào tủ lạnh nhỏ.

Hiện tại trong túi đồ của cô có 40 cân thịt khô, 100 cân thịt heo muối, 100 cân thịt lợn rừng tươi đặt trong tủ lạnh, một bình thịt viên, để ở đâu cũng là cấp bậc tiểu địa chủ.

Tô Kiều vỗ vỗ túi đồ của mình, có những đồ ăn này, cô cũng không cần lo lắng mình và Tô Lý sẽ chết đói.

Ăn xong cơm trưa, Tô Kiều phát hiện sách tranh đã thu thập đầy giá trị phóng xạ, cô lập tức trao đổi hạt giống hoa tươi, phát hiện một lần đổi được 10 hạt màu đen thui, không thấy được giống loại, Tô Kiều hưng phấn đem chúng tới mảnh đất được phân làm khu vực vườn hoa, đem trồng xuống, sau đó tưới nước chờ nảy mầm.

Trồng xong hạt giống, Tô Kiều thuận tiện đi nhìn người đàn ông đang hôn mê, thấy hắn không có dấu hiệu tỉnh lại, suy nghĩ một chút, từ túi đồ lấy ra một bộ đồ phòng hộ mới mua trước đây, thả thêm 5 viên đá năng lượng đen kích hoạt nút phòng hộ, sau đó đắp lên trên người đàn ông, cuối cùng mới khởi động xe về khu an toàn.