Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Tinh Tế] Toàn Vũ Trụ Không Có Một Gốc Thực Vật

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đến địa điểm chỉ định, tất cả đều xuống xe đi bộ tìm kiếm tung tích lợn rừng biến dị.

“Lợn rừng biến dị thích nhất là dùng răng nanh đâm thủng phổi người, hơn nữa sức lớn vô cùng, bị nó húc một cú đều mất đi nửa cái mạng, tấn công nó tốt nhất vẫn là dùng súng bắn tỉa, bắn xa, không thể để nó đến gần.” Tô Kiều trước đó đã thu thập đầy đủ tư liệu, dù sao mỗi lần làm nhiệm vụ đều có thể nguy hiểm đến tính mạng.

“Tôi với Ô Nha kỹ năng bắn xa tốt nhất, tôi đi trước, Ô Nha đi cuối, Tôi sẽ bắn trước, cô ấy phục kích ở phía sau.” Tô Kiều lời ít ý nhiều nói.

“Được.” Ô Nha gật đầu.

Bên ngoài khu 9 là rừng rậm nguyên thủy dày đặc, rất nhiều cây cối đã hóa thạch, đều là những loại Tô Kiều chưa từng thấy, mỗi loại đều như tháp nhọn xông thẳng lên trời, ở nơi tĩnh mịch như vậy, khiến cho người ta cảm thấy thật ngột ngạt, đặc biệt là sau khi vào khu 9, giá trị phóng xạ tăng vọt mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Tô Kiều phát hiện tốc độ thu thập phóng xạ của sách tranh đang tăng điên cuồng, nhân cơ hội này cô nhanh chóng trao đổi tất cả thành hạt giống cây bông và cây mạ

“Tiểu đội trưởng, tôi nghe được mùi của heo rừng rất đậm, có lẽ cách chúng không quá xa,” Quyển Mao ra sức ngửi.

Mọi người tản ra tìm kiếm, Tô Kiều nhìn thấy trên mặt đất rối loạn vết móng heo, hai mắt hơi tỏa sáng, liếc mắt cười nói: “Tìm tới ổ của chúng rồi, không ngờ lợn rừng cũng biết tranh giành ổ của nhau”

Chỉ thấy phía trước dày đặc cái thạch trụ, trải quan ngàn năm biến dị hình thành từng mảng gò núi đá, dị thú ở trong đám núi đá đào ra một cửa động, cửa hướng về phía dưới nếu không chú ý sẽ nghĩ rằng do thiên nhiên hình thành, chỉ là mùi của hang động quá nặng, trước cửa lại có dấu vết hoạt động của dị thú.

Chỉ có thể nói lũ heo rừng này thật sự hoạt động không hề e dè.

Mọi người phân thành 4 hướng, cẩn thận làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu.

Tô Kiều từ túi đồ lấy ra đá KN03 dùng vô cùng tốt lần trước, ném mạnh đến cửa động, cửa động nổ tung môt góc, theo tiếng gầm gừ của lợn rừng, một con lợn biến dị bờm đen từ trong cửa động lao ra, răng nanh sáng bóng vô cùng táo bạo bay vọt tới phía đầu trọc.

“Ô đệch.” Đầu trọc mặc dù đã làm tốt tâm lý chuẩn bị, nhưng nhìn thấy một con lợn rừng hung hãn đẩy răng nanh xông về hướng hắn, cũng vội vã chạy về phía Quyển Mao, vừa chạy vừa nổ súng, bắn vào chân trước của con lợn.

Chân trước của lợn rừng bị thương, tốc độ chẳng những không giảm mà còn tăng, rống lớn xông về hướng Đầu trọc và Quyên Mao.

Lợn rừng biến dị tốc độ cực nhanh, Tô Kiều giương súng, không nháy mắt nhìn chằm vào điểm bắn dự kiến, trước khi lợn rừng húc đến Đầu trọc và Quyền Mao đã bắn trúng một súng trên đùi của nó, bổ sung đá năng lượng đỏ, trực tiếp bắn xuyên con lợn biến dị.



Lợn rừng bị thương, tốc độ chậm lại, gầm thét lao đến hướng của Tô Kiều, lập tức Ô Nha và Mộc Dao cũng nổ súng, mỗi người một súng, con lợn rừng biến dị cấp 3 trước xung kích dày đặc của mọi người đã ngã xuống, toàn bộ mặt đất cũng chấn động thật mạnh.

Mọi người cực vui, tuy rằng súng quang năng năng suất cao, xem như cũng là lấy đá năng lượng đổi thịt.

“Ha, con lợn này ước sơ cũng phải tới một ngàn cân, kiếm lời rồi.” Đầu trọc cười ha hả, hoàn toàn không nhớ tới dáng vẻ hốt hoảng của mình lúc nãy.

“Còn có một con.” Tô Kiều hơi đổi sắc, trực giác nhạy cảm được bồi dưỡng từ tận thế khiến cô nhanh chóng lên tiếng, sau đó giương súng hướng về phía gò núi trước cửa động, chỉ thấy con lợn rừng thứ 2 lao ra, tốc độ so với còn trước đó còn nhanh hơn, hai cái răng nanh có thể so với ngà voi, phải dài 5 mét, dữ tợn húc về phía Tô Kiều.

“Tô Kiều.”

“Tiểu đội trưởng.”

Mọi người kinh ngạc thốt lên, muốn nổ súng đã không kịp.

Tô Kiều nhìn dị thú to lớn ngay trước mắt, ánh mắt không hoang mang, cơ thịt căng chặt, tinh thần lực như hình thành một sợi dây vô hình, bao trùm lên súng, một phát súng bắn ra như một cuộn ánh sáng đỏ rực rỡ.

Con lợn rừng bị nguồn năng lượng mạnh mẽ bao trùm, thân thể bị xuyên qua, ngũ tạng lục phủ đều bị tổn thương nặng, nặng nề ngã trên mặt đất, chết không kịp éc.

Lần đầu tiên Tô Kiều sử dụng tinh thần lực để bắn sung, một phát súng khiến đầu đau đớn muốn nổ tung, mắt tối sầm lại.

Bốn phía vắng lặng một cách chết chóc.

Trên mặt đám người Đầu trọc vẫn còn vẻ chấn kinh, há to mồm, ánh mắt đờ đẫn, thì ra, đây mới chính là súng của tinh tế, uy lực thực sự của súng năng lượng.

Khi Tô Kiều tỉnh táo lại, đầu vẫn còn rất đau, phải mất mất giây mới nhìn rõ mọi người đang vây trước mặt mình.

“Tô Kiều, cô không sao chứ ?”

“Em Kiều, cô có bị thương không?”

Mọi người tranh nhau hỏi thăm cô, ánh mắt nhìn Tô Kiều đều mang theo hưng phấn kì dị.



Lần đánh gϊếŧ Thực Kim nghĩ cấp 3 trước, Tô Kiều cũng dùng súng năng lượng, bắn tỉa thế nhưng lúc đó chẳng qua chính là kỹ thuật bắn chuẩn, thế nhưng ngay lúc nãy, bọn họ suýt nữa còn hoài nghi mắt của chính mình đã mù rồi.

Loại súng quang năng bị đào thải ở tinh tế vì cho rằng vô dụng lại có thể bùng nổ uy lực khủng bố, trong nháy mắt đánh gục một con lợn rừng biến dị cấp 4.

Không sai, trong thời gian Tô Kiều hôn mê, bọn họ đã đi kiểm tra, con lợn rừng thứ 2 này là con dị thú cấp 4.

Nội tâm mọi người đều hừng hực, đây chính là dị thú cấp 4 đó, hơn nữa là loại lợn rừng da dày thịt béo, chiến đội Tham Lang mỗi lần săn gϊếŧ dị thú cấp 4 đều phải điều động một đội ngũ tinh anh.

Ngay khi Tô Kiều hôn mê mọi người đều khϊếp sợ, trong nháy mắt đều đã đạt thành một hiệp nghị, chuyện này tuyệt đối không thể lộ ra ngoài.

Hắc tinh thậm chí là toàn bộ tinh tế, đều là cường gia chi vương, một khi để người khác biết Tô Kiều nắm giữ sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, đừng nói người ngoài tới đào người, ngay cả nội bộ Tham Lang cũng sẽ đén tranh cướp.

Tô Kiều ấn ấn huyệt Thái Dương, đứng dậy, lắc đầu nói: “Tôi không có gì, con lợn rừng kia đã chết rồi sao?”

“Chết không kịp ngáp, hôm nay chúng ta trúng đậm rồi, con thứ hai này là cấp 4.” Đầu trọc vô cùng phấn khởi nói, “Ha, nhìn cái tướng này của nó, Tôi với Quyển Mao đều khiêng rất vất vả, ít nhất cũng phải một ngàn năm, một ngàn sáu cân.”

“Chỉ biết lợn rừng lợn rừng, ông cũng không nhìn một chút sắc mặt của Tô Kiều, vẫn là nên đến bệnh viện của Liên bang xem thử.” Ô Nha một bên nói dỗi Đầu trọc, ánh mắt nhìn Tô Kiều có chút thân thiết, “Có phải tinh thần lực của cô tiêu hao không? Tình huống như thế rất nguy hiểm.”

“Trở về tôi ngủ một ngày sẽ không sao.” Tô Kiều mỉm cười, tuy rằng tỉnh lại, nhưng cô cũng biết mình không thể tiếp tục dùng súng. Xạ kích. Đây chính là di chứng của việc dùng tinh thần lực úa độ, Tô Kiều sờ sờ cây súng màu đen, hơi suy nghĩ, vậy là trước đây cô chỉ toàn dựa trên kỹ thuật để dùng súng, lần này đánh bậy đánh bạ mới lĩnh ngộ được cách dùng chính xác của súng xạ kích của tinh tế.

Chỉ là di chứng quá lớn, chẳng trách loại súng này lại bị đào thải.

“Vậy chúng ta nhanh về thôi.” Mộc Dao nói, “Ra ngoài cũng đã được gần 3 tiếng.”

“Không sai, nơi này mùi máu quá nặng, không thể ở lại được nữa.” Quyển Mao gật đầu, “Nhưng mà hai con lợn rừng này quá nặng, túi đồ cứa không nổi, tôi vừa thuê một chiếc xe chuyên chở không người lái đến, mười phút nữa sẽ tới.”

Xe chuyên chở không người lái mà Quyển Mao đang nói tới chính là loại xe hậu cần sử dụng ở trong các khu an toàn và khu vực lớn, lượng dị thú chiến đội săn gϊếŧ rất lớn, khi túi đồ không thể chứa hết, sẽ từ trên mạng gọi một chiếc xe chuyên chở tới chở về khu an toàn.

Trong khi chờ đợi xe chuyên chở tới, mọi người đem chiến trường thu doạn một hồi, tiêu trừ mùi máu, một lần nữa cảnh giác nhằm đối phó với tình huống phát sinh đột ngột.
« Chương TrướcChương Tiếp »