Ban đêm Tô Kiều mơ một giấc mơ đẹp, cô mơ thấy đủ loại lương thực và rau dưa ở địa cầu, ngày hôm nay ngồi ăn dưa hấu ở vườn dưa, ngày mai lại ăn nho dưới giàn, vui sướиɠ tựa thần tiên, sau đó, sau đó bị đánh thức.
“Em gái Tô, lúc nào cô đến căn cứ?” Sáng sớm Đầu trọc hô lớn rất phấn khởi.
“Còn chưa tỉnh ngủ.” Tô Kiều mơ mơ màng màng trả lời.
Bên kia bộ đàm, một hán tử cao hơn mét chín, nghe được âm thanh mềm nhuyễn như vậy, cảm thấy trong lòng như bị móng vuốt nhỏ lông xù cào cho một cái, đỏ cả mặt, em gái Tô thật sự là đặc biệt khả ái mà, gào gào.
“Chúng tôi sẽ đến liền, tiểu đội trưởng.” Tô Kiều nhanh chóng tỉnh táo, giọng nói cũng khôi phục bình thường, sau đó đóng liên lạc, nhìn đồng hồ, 7 giờ sáng ? Hả?
Rời giường, đánh răng, ăn điểm tâm, Tô Kiều xuất phát đi căn cứ.
Tô Kiều vừa đến đã thấy đầu trọc ngồi ngồi trong sảnh chiêu mộ, đang hớn hở khoác lác trước mặt người phụ trách chiêu mộ, “Mấy người cũng không thể biết được tình huống hôm qua khẩn cấp như thế nào đâu, trên một trăm con dị thú cấp 3 nhào đến tụi tui, sống hay chết chỉ một đường tơ kẻ tóc, tui lấy ra một cái súng từ, bắn hôn mê bảy tám mươi con…”
“Woa, anh đầu trọc, anh lợi hại như vậy, có phải sắp thăng lên làm đội phó?
“đi đi đi, chỉ nói mò, coi chừng đến trong tai của đội trưởng chúng ta, đầu chó sẽ bị đánh nát.” Đầu trọc nói, thấy Tô Kiều đi vào, vội vã chạy tới, cười híp mắt, “Em Kiều, em tới rồi, đi nào, để anh dẫn đi bán đá năng lượng.”
“Cám ơn anh Đầu trọc.” Tô Kiều điềm đạm cười.
“Ui da, Đầu Trọc, mày đã nhanh chóng hạ thủ với em gái như vậy à?”
“Đầu trọc, chú đây cũng không quá trượng nghĩa…”
Các đội viên chiêu mộ vui vẻ trêu nghẹo
“Cút hết đi, lo chiêu mộ đội viên mới cho ông, ko mời được, cẩn thận đầu chó của mấy người.” Đầu trọc mặt mày hồng hào, rạo rực phục vụ Tô Kiều đến văn phòng bán đá năng lượng.
Cùng đi tới, mọi người gặp phải Đầu trọc đều chào hỏi với hắn, còn có người không ngừng truy hỏi chuyện về dị thú cấp 3 Thực Kim Nghĩ.
“Chuyện hôm qua chúng ta đánh gϊếŧ trên trăm con Thực kim nghĩ đã truyền khắp chiến đội rồi.” Đầu trọc gãi đầu, có chút ngượng ngùng nhìn Tô Kiều, cười hắc hắc, “Mọi người đều biết tôi rất uy vũ.”
Tô Kiều “???”
Hơn nữa, hôm qua chiến đội chúng ta phái ra 5 tiểu đội đi đánh gϊếŧ Thực Kim nghĩ, gϊếŧ được số này.” Đầu trọc nhìn quanh không thấy ai, sau đó đưa ra một thủ thế.
1.000 con ? Tô Kiều trợn mắt, lần này chiến đội Tham Lang thưc sự phát tài. Một ngàn đá năng lượng cấp 3, đổi lại chính là trăm vạn đá năng lượng đen.
“Sáng sớm hôm nay, công hội cùng các đội đào vàng nghe được tin tức đều tập trung đến khu 5, thật sự là rất đồ sộ đó, đáng tiếc đã bị chúng ta càn quét trước một lần, ha ha.” Đầu trọc cười nói.
“Người của quân khu không vào khu 5?” Tô Kiều thuận miệng hỏi.
“Ồ, cô đừng nói, quân khu vẫn rất kì lạ, thật sự không phái ai, trái lại người phụ trách chiến đội của chúng ta lại mở họp, đội trưởng đã đi rồi.” Đầu Trọc trả lời.
Tô Kiều cũng không hỏi nhiều, sau khi đem đá năng lượng cấp 3 bán hết cho chiến đội, liền rạo rực đi lấy xe từ của mình.
Xe mà Tô Kiều chọn có màu vàng, vô cùng dễ thương. Xe từ vẫn như cũ kết nối chặt với thông tin cá nhân của cô, do trí năng tự động điều khiển, chỉ cần cài đặt tốt chỗ cần đến, liền có thể cất cánh, không cần thi giấy phép lái xe của tinh tế.
Có một tòa nhà tư nhân như vậy, Tô Kiều đem túi đồ nhỏ cùng những vật phẩm linh tinh khác đều nhét vào chiếc xe của mình, nhìn chiếc “dĩa bay” thuộc về mình, cho dù tiền trong túi chỉ còn 900 đá năng lượng, cùng vô cùng hài lòng.
Từ nhỏ cô đã cùng bà sống tựa vào nhau, cuộc sống nghèo khó, ba năm trước bà cô bệnh chết, cô vừa trở về quê hương chưa kịp bi thương thì tận thế đã đến, toàn bộ thế giới rơi vào quá trình thanh tẩy chưa từng có.
Tính cách độc lập từ nhỏ đã giúp cô nhanh chóng thích ứng với tận thế, đồng thời tâm tính cũng rất an nhiên, nếu không phải sát thương của dị năng quá yếu, Tô Kiều chưa chắc đã bị tang thi cao cấp cắn chết.
Chỉ là không sao, sau khi được sống lại Tô Kiều lại rất vui vì mình có dị năng trồng trọt vô bổ, tinh tế sau một ngàn năm, hoàn cảnh sinh tồn so với tận thế không khá hơn bao nhiêu, không có thực vật, không có lương thực, khắp nơi đều là phóng xạ và dị thú cường hãn, chỉ có thể dựa vào khu an toàn để sinh sống, thực sự không khác gì với ở tù cả.
Nếu cô có thể trồng thực vật, vừa trải qua sống chết, cũng nên phát huy giá trị của mình, để đám người ngàn năm sau một lần nữa nhận được thực vật đa dạng của địa cầu.
Tô Kiều giống như hít thuốc lắc, khởi động xe từ đi tới khu 1
Khu 1 xem như là một mỏ quặng hoang phế, thời gian ra ngoài mỗi ngày của lưu vong giả có hạn, đa số đều đến khu 3, khu 4 để thu nhặt đá năng lượng, Tô Kiều đến khu 1, mở chức năng dò xét ra, quả nhiên ngọn núi đã bị đào rỗng, đã trở thành một bãi phế thải một bóng người cũng không có.
Cô tìm tơi nơi có nguồn nước, gieo vào mười mấy cây nhỏ, sau đó lại gieo thêm một đám lớn cỏ xanh, cuối cùng cũng nghe được âm thanh thông báo của sách tranh, đã có chủng loại thực vật mới được mở khóa.
Sách tranh đã mở khóa:
Cỏ xanh 10 giá trị phóng xạ
Cây thông, cây hoa 1000 giá trị phóng xạ
Cây đào, cây lê 5000 giá trị phóng xạ
Cây Hồ Dương, cây xương rồng 10.000 giá trị phóng xạ
Cây liễu, lô hội 15.000 giá trị phóng xạ
Cây lúa, cây bông 20.000 giá trị phóng xạ
Còn các chủng loại khác chưa mở khóa. Giá trị thu thập tối đa của sách đã đạt hạn mức 25.000
Tô Kiều nhìn chủng loại vừa mở khóa, sửng sốt một chút, lập tức bấu vào mặt mình, thét lên.
Cây lúa? Cây bông? Gào gào, có thể trồng gạo để ăn, có thể trồng cả cây bông nữa.
Sau khi đến tinh tế, sách tranh thực vật đã biến hóa rất lớn, sau mỗi lần mở khóa chủng loại mới cô đều có cảm giác được nhận thưởng.
Mở khóa giống mới, Tô Kiều tưới nước cho hạt giống cây và cỏ, rửa tay sau đó hứng thú hừng hực đến ốc đảo của mình.
Từ khu 1 lái xe đến khu 9, cho dù là ngồi đĩa bay, cũng ngồi hơn 1 giờ, trên đường đến khu 9 Tô Kiều đã tích cóp được thêm mấy vạn giá trị phóng xạ.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tô Kiều phát hiện tốc độ thu thập phóng xạ của sách càng lúc càng nhanh, có lúc sau một đêm, tỉnh dậy đã thấy giá trị phóng xạ đã đầy, rõ ràng là cô ngủ ở khu an toàn, l*иg phòng hộ đã loại bỏ mất 70% phóng xạ, thế nhưng cô nghĩ mãi không ra, chỉ có tự cho rằng mở khóa càng nhiều chủng loại, sách có tốc độ thu thập càng nhanh.
Cứ như vậy, Tô Kiều đem toàn bộ giá trị phóng xạ đổi lấy 4 hạt giống cây bông, dự định trước tiên trồng bông, chủ yếu là vì có đổi được hạt thóc thì cũng không có chỗ mà trồng, cô cần chọn một phần đất ven hồ để làm ruộng nước trồng lúa.
Tới ốc đảo, tiến vào l*иg phòng hộ, ở một khối đất đã được phân chia trước kia, Tô Kiều đem hạt bông trồng xuống, sau đó mới dùng xe đi tới ven hồ.
Vừa xuống xe, liền nhìn thấy một khối màu đen rất lớn nổi trên mặt nước trong veo của hồ, thể tích khá lớn, mơ hồ nhìn ra được một túi khí màu đen.
Sắc mặt hơi đổi, cảnh giác lấy vũ khí ra, đi về hướng hồ, đợi nhìn thấy túi khí màu đen thì hít vào một hơi.
Chết? Người chết? Túi khí an toàn bị nước đánh dạt vào ven hồ, trong túi khí có một người đàn ông cao to đang nằm, ngủ quan trắng xám, sống mũi cao thẳng, cho dù mắt nhắm nhưng vẫn có thể cảm nhận được luồng khí tức ác liệt, như là một hung thú viễn cổ đang ngủ say.