Sau khi gia nhập chiến đội Tham Lang, Tô Kiều nhận một cái huy hiệu nhà thám hiểm, đính trên trang phục, như vậy cho dù cô có một mình ra vào hoang mạc cùng với những khu vực khác cũng không làm ai chú ý, nhiều nhất chỉ có thể nghĩ cô được chiến đội phái đi thám hiểm.
Trở về từ chiến đội Tham Lang, Tô Kiều đã nhớ nhung ốc đảo của mình, lại phá sản dùng 20 đá năng lượng ngồi tinh hạm tới hoang mạc bắt đầu trồng trọt.
Tô Kiều đã trồng một bãi cỏ lớn lớn trên dải đất trống cạnh hồ, không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy thực vật ở tinh tế rất nhanh lớn, có thể dùng từ sinh trưởng để hình dung, mới có vài ngày, bãi cỏ đã xanh um tươi tốt, ngay cả cây nhỏ cũng đã nảy mầm non, dài gần bằng chiều cao của cô.
Tô Kiều đem toàn bộ hạt giống cỏ và cây giống đã trao đổi trong túi đồ ra gieo trồng, sau đó bắt đầu phân chia khu vực, cô đem toàn bộ ốc đảo dựa theo Cửu cung mà chia thành 9 khu vực, hồ nước diện tích lớn chiếm 2 phần, khu vực bên cạnh hồ là một khu vực, cô không trồng gì, dự định sau này làm vườn trái cây.
Còn lại 6 khu vực khác, cô dùng cuốc đào các rãnh nhỏ để làm ranh giới phân cách, ba phần ở giữa cô định xây nhà, trồng một vườn hoa nhỏ, lại dùng một phần đất để nuôi dưỡng các loại động vật nhỏ.
Còn lại 3 phần đất hoang mạc, dùng để trong trọt, lương thực chiếm 1 phần, rau dưa chiếm 1 phần, còn lại trồng trái cây.
Hiện tại cô còn chưa đổi được hạt giống rau và trái cây, ba khu này không thể làm gì hơn là cứ tạm thời trồng cỏ để nuôi đất.
Đem ốc đảo phân chia tốt, Tô Kiều trồng đủ loại cỏ xanh bên ngoài ba khu đất, sau một hồi làm việc, sách tranh liền mở khóa loại giống mới: Cây liễu và cây lô hội (nha đam)
Sách tranh thực vật đã mở khóa:
Cỏ xanh 10 giá trị phóng xạ
Cây thông, cây hoa 1000 giá trị phóng xạ
Cây đào, cây lê 5000 giá trị phóng xạ
Hồ Dương, cây xương rồng 10.000 giá trị phóng xạ
Cây liễu, lô hội 15.000 giá trị phóng xạ
Còn lại chưa mở khóa, giá trị thu thập phóng xạ tối đa là 20.000
Tô Kiều cũng từng nghiên cứu quy luật mở khóa chủng loại của sách, mỗi 5.000 giá trị phóng xạ sẽ mở khóa một loại mới, hạn mức tối đá thu thập phóng xạ của sách cũng chính là giá trị mở khóa của chủng loại mới, có điều mấy lần cô rõ rang đã tích cóp đầy giá trị phóng xạ, nhưng chủng loại mới lại không mở khóa, Tô Kiều nghĩ có lẽ là trao đổi càng nhiều thực vật, càng dễ mở khóa các loại mới.
Ví dụ, như hôm nay cô điên cuồng đổi hạt giống cỏ xanh, liền dễ dàng mở khóa cây liễu và lô hội
Nghĩ rõ điểm mấu chốt, Tô Kiều càng muốn đem Hắc tinh 12 vực trồng đủ loại cỏ và cây cối.
Tô Kiều làm việc đến chạng vạng mới đổi được 5 gốc liễu, trồng xuống ven hồ, nghĩ đến năm sau ven hồ liễu rũ đung đưa theo gió, nhất thời kích động muốn lăn lộn trên cỏ, à chết, giá trị phóng xạ còn chưa đủ, cô còn muốn trong vườn trái cây ven hồ trồng xuống một loạt hoa đào, mườn dặm hoa đào cũng rất đẹp.
Để cái cuốc ở lại ốc đảo, Tô Kiều cất thịt dị thú đã phơi khô, lúc này mới đặt tinh hạm trở về khu an toàn. Mấy ngày nay cô ngồi tinh hạm đi đi lại lại, rất đau xót cho đá năng lượng của mình, cảm thấy ở thời đại tinh tế cần phải mua một loại phương tiện là rất quan trọng.
Vừa về khu an toàn, Mộc Dao đã phát cho cô một tin nhắn
“Tô Kiều, có cái nhiệm vụ cấp B, thăm dò khu 5, mỗi người hoàn thành nhận được 100 đá năng lượng và 10 điểm vinh dự. Tôi và anh mình chuẩn bị đi, cô có muốn đồng hành không?”
Tô Kiều vừa nghe 100 đá năng lượng mắt đã sáng lên, chân muỗi cũng là thịt, hai ngày nay không có thu hoạch gì, cô cũng dùng rất nhiều tiền, hiện tại chỉ còn lại hơn 2 vạn, hơn nữa nhiệm vụ thăm dò lại rất tốt, không chừng có thể đào ra được mạch khoáng, hoặc gặp được dị thú có thu hoạch ngoài.
Tô Kiều cùng anh em họ Mộc hiện tại là đội viên dự bị của chiến đội Tham Lang, mỗi tháng quan trọng nhất là làm nhiệm vụ, tích góp điểm vinh dự, chờ góp đủ 200 điểm mới có thể trở thành đội viên chính thức, được phân chia vào các tiểu đội tinh anh.
“Đi, khi nào tập hợp?” Tô Kiều nói nhanh.
“Sáng mai tám giờ, cô chuẩn bị tốt đồ ăn và vũ khí, nhiệm vụ thăm dò chắc phải vài ngày, lần này có lẽ chúng ta phải qua đêm bên ngoài.” Âm thanh Mộc Dao có chút sốt sắng.
“Qua đêm?” Tô Kiều sửng sốt, “Không sợ phóng xạ ?”
“Chúng ta sẽ đi xe từ qua, trên xe từ có trang bị một lần phòng hộ, có thể chống đỡ được ba ngày.” Mộc Dao biết cô mới đến Hắc tinh, đối với nơi này không biết gì cả, giải thích một chút.
Bởi vì l*иg phòng hộ vĩnh viễn giá rất đắt, chính phủ liên bang liền phát minh ra loại l*иg phòng hộ một lần, đội thám hiều đều sẽ di chuyển bằng xe từ, trang bị l*иg phòng hộ một lần, nếu qua đêm bên ngoài có thể giảm thiểu tác hại từ phóng xạ.
Bằng không một ngày thăm dò 4 tiếng thì tinh tế lớn như vậy phải mất cả ngàn năm thăm dò sao?
“Cô đừng lo lắng, độ khó mặc dù là cấp B, thế nhưng đội trưởng là người của tiểu đội 2, có kinh nghiệm chu đáo, chúng ta nhất định sẽ bình an trở về.” Mộc Dao nghĩ đến có thể người của tiểu đội 2 cùng làm nhiệm vụ, liền vô cùng hưng phấn.
“Được.” Tô Kiều vốn muốn nhắc nhở cô, ba người bọn họ là người mới không có kinh nghiệm gì, lại có thể cướp được nhiệm vụ cấp B này, dẫn đội lại là người của tiểu đội tinh anh, e rằng nhiệm vụ này nhất định có hung hiểm.
Thấy Mộc Dao hung phấn như vậy, Tô Kiều cũng không lên tiếng, quên đi, cô có sách tranh thực vật, thân thủ của hai anh em cũng không tệ, bây giờ lại có vũ khí cận kề, chỉ cần không gặp dị thú cao cấp thì vấn đề không lớn.
Tô Kiều vào diễn đàn, nhận nhiệm vụ, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài ngó nghiêng.
Bởi vì phải qua đêm, cô cầm theo bếp điện, tủ lạnh, hai miếng lớn thịt khô, một con dao. Súng, 20 đá năng lượng đỏ, một bộ phòng hộ, một chén nước, vài ba thứ đồ dùng hàng ngày.
Sáng hôm sau, Tô Kiều đến bên ngoài căn cứ của Tham Lang, liền nhìn thấy anh em họ Mộc đã tới.
Ba người đợi một lúc, liền thấy từ trong căn cứ một chiếc xe từ chạy ra, trên mặt in chứ chiến đội Tham Lang, một người đầu trọc mở cửa xe hô lớn: “Mấy người nhận nhiệm vụ?”
“Đúng, chúng tôi nhận là nhiệm vụ thứ 11, nhiệm vụ số 316, thăm dò phế tích khu 5.” Mộc Đan sốt sắng trả lời.
“Lên xe, xuất phát.” Gã đầu trọc hô lớn.
Ba người lên xe, trên xe ngoại trừ gã đầu trọc, còn có hai người, một thanh niên tóc quăn, mặt có chút tái, một cô gái đang nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt tàn khốc.
Ba người trên xe đều tỏa ra sát khí, hẳn là đã săn gϊếŧ qua nhiều dị thú.
Tô Kiều lần đầu tiên ngồi xe dạng này, tò mò nhìn quanh, phát hiện xe từ lợi dụng lực từ nổi giữa không trung, thân xe là một vòng tròn lớn, có thể chở được 7 người, nhìn có vẻ giống như đĩa bay.
“Em gái, mấy người là người mới?” Gã đầu trọc nhìn Tô Kiều mắt đen, tóc đen, da dẻ trắng như tuyết, khả ái vô cùng, Hắc tinh đã lâu không thấy cô gái dễ thương như vậy rời, nhất thời cởϊ áσ khoát, chỉ mặc mỗi áσ ɭóŧ, vô tình hoặc cố ý khoe cơ bắp trên tay của mình.
“Hôm qua chúng tôi vừa gia nhập chiến đội.” Mộc Đan vọi vã lên tiếng.
Tô Kiều học anh em họ Mộc ngồi trên chiếc ghế, ấn một cái nút màu đỏ, nịt đai an toàn, giơ mắt nhìn cơ thịt của tên trọc, nhất thời có chút buồn cười, tất nhiên cô đã nhận ra tên trọc này chính là người của chiến đội mà cô đã gặp phải lần trước.
“Chẳng trách dám nhận nhiệm vụ của ông.” Đầu trọc vuốt cái đầu phát sáng của mình, cười nói.
“Đầu trọc, ông lại khoe cánh tay của mình, bà đây không ngại chặt nó xuống nướng ăn.” Cô gái có vẻ mặt lãnh khốc lên tiếng.
“Ô Nha (quạ đen), có phải cô ghen tỵ với dung mạo của em gái nhỏ này không, ông đây cứ khoe thịt đấy, ước ao đi.” Đầu trọc cũng không chịu thua kêu lên.
Thanh niên có gương mặt nhợt nhạt khẽ mỉm cười với đám Tô Kiều, nói: “Tôi tên Quyển Mao, lái xe là Đầu Trọc, còn lại là Ô Nha, bọn họ hay cãi nhau, quen là được rồi, chúng tôi đều là đội viên đội 2, mấy người có biết mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ cấp B chưa?”
Hai người họ Mộc lắc đầu, có chút sốt sắng.
“Sẽ gặp dị thú?” Tô Kiều đăm chiêu hỏi.
Ô Nha nói một cách lạnh lùng: “Những anh em đi dò thám trước vẫn chưa trở về, vì vậy đội trưởng phái chúng tôi đi tìm tòi thực hư.”
“Yên tâm, em gái Tô Kiều, có anh ở đây, dị thú có đến, mấy người trốn trong xe là được.” Đầu trọc cười toe toét.
Tô Kiều cười nhẹ, thật sự là vô hại khả ái.
Anh em họ Mộc trầm mặc quỷ dị, đã gặp qua Tô Kiều thi triển năng lực ứng biến và kỹ năng bắn súng chuẩn đến đáng sợ khi gϊếŧ dị thú cấp 3, ai bảo vệ ai còn chưa nói được.