Túc Bạch Vi nhốt mình trong phòng tắm, tiếp theo cậu tắm rửa thay quần áo, thu dọn xong cậu tìm một chỗ cách âm tốt hơn rồi gọi điện thoại cho trợ lý.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, cậu còn chưa kịp nói lời nào, người ở đối diện phía bên kia đã hoảng loạn kêu lên:
"Túc tổng! Cuối cùng cũng liên hệ được với ngài, ngài có sao không? Ngài không có việc gì đi? Cái tên khốn Túc Phong kia, chờ đến ngày hắn rơi đài, cho dù thế nào tôi cũng phải đem hắn đánh thành đầu heo —— ngài hiện tại ở nơi nào, tôi lập tức đến đón ngài!"
"Tôi ở......chờ đã." Túc Bạch Vi liền phát hiện ra có điều gì đó kỳ lạ "Cậu khẩn trương như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ ở hội nghị đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngài còn quản hội nghị làm gì! Sáng nay có một người nặc danh đã gửi một đoạn ghi âm vào hòm thư điện thoại của tất cả mọi người trong hội đồng quản trị —— hiện tại chuyện Túc Phong tìm người hãm hại ngài đã bị bại lộ, làm kinh động đến mấy người kia. Hội nghị hội đồng quản trị không thể không trước tiên gián đoạn, Túc Phong cũng bị mang về nơi ở. Ngài yên tâm, tôi cũng đã xem qua ý tứ của hội đồng quản trị, chuyện lần này tuyệt đối sẽ không tha cho đại thiếu gia."
Trợ lý vẫn chưa bình tĩnh được thở phì phò, nói: "Chính là, chính là ủy khuất ngài. Ngài cùng ta nói thật, không có xảy ra chuyện gì đi? Dù sao hiện tại đoạn ghi âm ở trong tay chúng ta, có rất nhiều chứng cứ, nếu gia hỏa kia thật sự đối ngài......"
"Dừng." Túc Bạch Vi cắt ngang lời trợ lý, trong đầu lung tung rối loạn không tìm được chút manh mối nào, chỉ nói, "Cậu đem đoạn ghi âm phát lại một lần cho tôi nghe. Còn có, tôi hiện tại đang ở Azure quốc tế, cậu mang quần áo lại đây cho tôi."
"Được được, tôi......" Trợ lý sững sốt "Mang quần áo đến cho ngài? Túc tổng, ngài, ngài sẽ không thật sự..."
"Đừng suy nghĩ vớ vẩn." Túc Bạch Vi trong đầu bỗng hiện lên gương mặt của Lệ Hành, "Tôi không có việc gì, chỉ là quần áo bị bẩn mà thôi."
"Làm tôi sợ muốn chết. Ngài chờ một chút, tôi lập tức liền đến đấy."
Không bao lâu trong điện thoại, trợ lý Trần Chiêu liền đem đoạn ghi âm đã sao lưu phát lại.
Tuy rằng đã có suy đoán, nhưng thời điểm Túc Bạch Vi nghe được đoạn ghi âm trong điện thoại, vẫn là không khỏi bị khϊếp sợ —— nếu vừa rồi còn chỉ là suy đoán, vậy thì sau khi nghe xong, Túc Bạch Vi cơ hồ có thể khẳng định, Lệ Hành này hoàn toàn thông qua việc giả vờ nói chuyện điện thoại với Túc Phong cố ý ghi âm lại, giữ lại làm chứng cứ.
Hắn cố ý kêu ra tên của Túc Phong, cố ý nói ra hành vi cùng mục đích của Túc Phong, mục đích chính là muốn sau khi ghi âm được tung ra khiến Túc Phong không thể ngụy biện.
Chính là......Túc Bạch Vi không thể tưởng tượng được: cái tên luôn là cúi người nịnh nọt, không ngừng tranh đoạt tiền bạc cùng tài nguyên của cậu, lại nguyện ý liều mạng trả thù Túc Phong để giúp cậu?
Túc Bạch Vi nhíu lại mi, càng nghĩ càng cảm thấy hoang mang.
-
Thời điểm Lệ Hành hút đến điếu thuốc thứ ba, rốt cuộc cũng nhìn thấy cửa phòng tắm mở ra.
Điếu thuốc được hút đến một nửa, hắn từ trong làn khói nhìn thấy Túc Bạch Vi đi ra, hắn mặc chiếc áo hoodie thiết kế lạ mắt của nguyên chủ với hai lỗ thủng lớn từ hai bên vai, một chiếc quần ngủ bằng lụa, rõ ràng là ăn mặc rất lôi thôi, lại làm Túc Bạch Vi bối rối trông thật dễ thương.
Hiếm khi vị tổng tài rong đuổi chốn thương trường này cởi bỏ tây trang cùng giày da, ăn mặc giản dị như vậy.
Lệ Hành theo bản năng nhướng mày đánh giá một phen.
Hệ thống nhắc nhở nói: 【 Nhiệm vụ tân thủ có thời hạn là 24 giờ, thỉnh ngài cần phải cố gắng lên. 】
Nghe hệ thống nói, Lệ Hành thu hồi chút suy nghĩ vẩn vơ vừa rồi, ngón tay thon dài giữ lấy điếu thuốc, suy nghĩ trong đầu hắn bắt đầu đảo quanh.
Kỳ thật quan hệ của hắn cùng Túc Bạch Vi hiện tại rất khó xử, tuy rằng hắn giúp Túc Bạch Vi, nhưng cũng không chắc Túc Bạch Vi có thể hay không vẫn còn nghi ngờ.
Dù sao vẫn không thể trực tiếp xòe tay ra nói "Cho tôi tiền để dùng", loại chuyện yêu cầu thiên thời địa lợi nhân hoà này khiến cho Lệ Hành khó xử.
Thời điểm hắn đến gần Túc Bạch Vi, hắn vẫn chưa nghĩ ra được câu mở đầu nào phù hợp, may thay Túc Bạch Vi đã mở miệng trước.
"Ghi âm là......" cậu nói đến một nửa, mùi thuốc lá nồng nặc trực tiếp xông thẳng vào mũi, Túc Bạch Vi giơ tay che miệng ho hai lần, quay đầu đi tiếp tục nói: "Khụ khụ......là anh gửi nó sao?"
Lệ Hành nhìn cậu một cái, đột nhiên nhấc chân đi đến trước tủ đầu giường, đem điếu thuốc trong tay ném vào gạt tàn thuốc.
Hắn không đến gần Túc Bạch Vi nữa, đứng cách xa cậu một khoảng rồi trả lời:
"Ừm"
Nhìn đến động tác của Lệ Hành, Túc Bạch Vi sửng sốt một chút, sau đó có chút mất tự nhiên mà nói: "Không sao, anh muốn hút thì cứ hút......"
"Không biết là cậu ngửi không quen." Nghĩ đến còn phải cùng Túc Bạch Vi thảo luận về vấn đề ăn cơm mềm, Lệ Hành tất nhiên phải làm chút gì đó để đối phương vui vẻ.
"Lần sau tôi sẽ chú ý."
"......Tôi vẫn ổn."
Túc Bạch Vi không thể nói rõ trong lòng là cảm giác gì, trong lòng tựa như bị mèo cào một cái, có chút ngứa.
Tuy rằng trong quá khứ Lệ Hành cũng nỗ lực làm một ít chuyện để lấy lòng cậu, nhưng là mỗi lần hắn ta đều cố ý phóng đại mọi chuyện, miệng lưỡi trơn tru đặc biệt làm người chán ghét.
Mà giờ khắc này, Lệ Hành nhìn giống như thuận theo ý cậu, nhưng lời nói cùng cử chỉ, lưu loát và quyết đoán.
Túc Bạch Vi thế nhưng phát hiện bản thân có chút hưởng thụ.
"Ghi âm là tôi gửi." Lệ Hành chủ động mở miệng, hơi híp mắt nhìn cậu "Cho nên, có giúp được cậu không?"
Tuy rằng đã có đáp án, nhưng trong nháy mắt khi chính miệng Lệ Hành nói ra, Túc Bạch Vi vẫn cảm thấy tim cậu trật đi một nhịp.
Cậu há miệng thở dốc, nhẹ giọng nói: "Ừm, giúp tôi một việc rất quan trọng."
Cậu nghĩ, Lệ Hành không những không bị Túc Phong xúi giục mà còn giúp cậu đánh bại quân bài đầu tiên của hắn ta, đây thực là một sự trợ giúp rất lớn.
"Cảm ơn anh." Túc Bạch Vi trịnh trọng nói ra ba chữ này.
"Không cần khách khí." Lệ Hành cong cong khóe miệng.
【 Mau tống tiền cậu ta! 】 hệ thống không nhịn xuống, lại ra tiếng, 【 ký chủ tiên sinh, lúc này không tống tiền cậu ta thì đợi đến khi nào? 】
【 Câm miệng. 】 Lệ Hành mặt không đổi sắc, ở trong đầu lên tiếng.
Hệ thống muốn nói lại thôi, nó thật sự lo lắng cho Lệ Hành là một tân binh ngay cả nhiệm vụ đầu tiên cũng không thể hàn thành, trò chơi liền kết thúc.
Nhưng mà không đợi nó lo lắng bao lâu, ngay sau đó, liền nghe thấy Túc Bạch Vi nói: "Túc Phong đáp ứng cho anh cái gì, tôi có thể tận lực bồi thường. Anh nghĩ xem muốn cái gì?"
Hệ thống: 【......】 thực cảm động, thực hưng phấn, nhưng không dám nói lời nào.
Lệ Hành trầm mặc trong chốc lát, Túc Bạch Vi mím môi, chờ đợi hắn mở miệng.
Mười giây, nửa phút, một phút, hai phút......
Lệ Hành vẫn luôn không nói chuyện.
【 Ký chủ tiên sinh, thành công đang gần trong gang tấc, ngài vì cái gì không nói lời nào?! 】 Hệ thống có chút nóng nảy.
【 Nói không nên lời. 】 Lệ Hành có chút bất đắc dĩ.
Hắn cả đời sống ngay thẳng, hiện giờ lại phải đi xin tiền của người khác, này không phải là vấn đề về lòng tự trọng, mà là hắn căn bản không biết nên nói gì.
Ngay khi Túc Bạch Vi cho rằng hắn sẽ đưa ra một cái yêu cầu không thể chấp nhận nổi, rốt cuộc nghe thấy Lệ Hành đã mở miệng.
Hắn dùng giọng nói trầm thấp có chút khó khăn nói:
"Mọi chuyện đều đã xong, cậu tự xem xét mà bồi thường đi."
Túc Bạch Vi người đã chuẩn bị sẵn sàng để bị tống tiền: "......"
-
【 Nhiệm vụ đã hoàn thành, sinh mệnh giá trị +7. Chúc mừng ký chủ chính thức bước vào hàng ngũ nam nhân ăn cơm mềm. Giai đoạn tiếp theo đã được mở ra, xin chờ đợi đến 8:00 giờ sáng ngày mai để tiến hành nhiệm vụ. 】
Sau khi Túc Bạch Vi rời đi, Lệ Hành đứng ở ban công lại châm một điếu thuốc lá.
Trên màn hình điện thoại liền hiển thị tin nhắn Túc Bạch Vi đã chuyển cho bạn 50 vạn, hắn lười đến lấy điện thoại mở ra nhìn tin nhắn.
Trên thực tế, Túc Bạch Vi còn muốn đưa nhiều hơn, nhưng Lệ Hành cảm thấy nhiệm vụ tân thủ không đáng giá nhiều tiền như vậy, cho nên liền cự tuyệt.
Túc Bạch Vi chỉ nghĩ hắn luôn từ chối không chịu nhận tiền vì muốn có nhiều tài nguyên hơn chứ không phải tiền mặt, cho nên đã chủ động hứa hẹn với hắn sẽ chú ý đến một số hợp tác điện ảnh trong tương lai.
Lúc này, với ánh nắng tràn ngập sức nóng của mặt trời đã lên cao, khiếm mỗi tấc da thịt của Lệ Hành đều trở nên nóng rát.
【 Ký chủ, ngài hoàn thành nhiệm vụ, đạt được điểm sinh mệnh mới, vì cái gì vẫn cứ không vui. Ngài đang suy nghĩ cái gì? 】
Lệ Hành hít sâu một hơi, lại đem khói thuốc từ trong phổi thổi ra, nicotin thay thế thuốc an thần, tâm hắn lúc này bình tĩnh như một vũng nước đọng.
"Sống 32 năm, ta vì bảo vệ nhân dân, vì ngàn vạn chiến sĩ dưới trướng của ta, ta chưa bao giờ cô phụ mỗi một phần hy vọng cùng lời thề, ở vũ trụ trôi nổi hơn mười năm, ta mang theo tất cả, không có người nhà, cũng không có ái nhân, cuối cùng thi cốt vô tồn, bị chết sạch sẽ."
"Một giấc ngủ dậy, ngươi nói cho ta, hết thảy chỉ là một cuốn tiểu thuyết."
Hắn nói xong, cười lắc lắc đầu, một lần nữa ngậm thuốc lá, nhìn đốm lửa chậm rãi hướng về phía trước bò.
Hệ thống trầm mặc một lát.
Nó đã từng gặp nhiều ký chủ cũng nói những lời này —— bọn họ theo đuổi hiện thực, chấp nhất sự thật cùng giả dối, không chịu tiếp thu thân phận và cuộc sống hiện tại của mình.
【 Mỗi một quyển sách đều là một cái thế giới, mỗi một cái tiểu thuyết cũng từng là một nền văn minh. Đều không phải chỉ có cái gọi là hiện thực mới là chân thật tồn tại. Tạo ra giá trị hay không đều là một sự lựa chọn, ngài sẽ cho rằng ở chỗ này, cuộc sống đều không có ý nghĩa sao? 】
Lệ Hành không có gật đầu, cũng không có lắc đầu.
Hắn chỉ là cười cười, khi nói giọng trở nên khàn khàn như cuốn phải cát sỏi thô lệ mà dày nặng, mỗi một chữ đều mang theo tiếng thở dài nặng nề:
"Ý nghĩa? Đi con mẹ nó ý nghĩa."
-
Sau khi Lệ Hành rời khỏi khách sạn, hắn liền nhuộm tóc lại thành màu đen, tiện thể cắt ngắn đi một chút.
Hiện giờ hắn không phải là thượng tướng 32 tuổi, hắn là tiểu soái ca trẻ tuổi, tuy rằng dáng người còn phải luyện tập nhiều thêm, nhưng hắn chỉ mới có 22 tuổi, hết thảy chỉ vừa mới bắt đầu.
Hắn mua một bộ quần áo —— một chiếc áo thun màu xám với quần đùi màu đen có thể tránh bị nhiễm bẩn, sau đó đi một đôi dép lào, dưới ánh nắng chói chang ăn một cây kem que mát lạnh, lang thang không có mục tiêu nhưng có phần thoải mái mà đi.
"Nhìn xem, cuộc sống ý nghĩa."
Hắn ăn một miếng kem, vừa chờ đèn đỏ vừa nói:
"Không cần lo lắng quân địch đánh lén, tàu nổ, không vì người khác chỉ vì chính mình, muốn làm thế nào liền làm thế đấy, ta vẫn tồn tại, này mẹ nó chính là ý nghĩa."
【 Hay. 】 hệ thống vừa nghe hắn nguyện ý sống tại đây tất nhiên liền cao hứng【 Ngài cảnh giới thực cao. 】
**Nguyên văn là như này: 您境界高, tui cũm khum biết dịch thuần lại thế nào nữa nên để nguyên luôn:<<**
Dọc theo đường đi, bộ dáng tiêu sái lôi thôi lếch thếch của Lệ Hành dẫn tới rất nhiều ánh mắt của tiểu cô nương, một vài người to gan tiến đến xin phương thức liên lạc đều bị Lệ Hành một câu "Tôi ly hôn tám lần" khiến họ đỏ mặt chạy đi.
Hệ thống: 【 Ngài có thể nói thẳng ngài là gay. 】
Lệ Hành, người sống trong tiểu thuyết vô CP 32 năm, lấy một loại giọng điệu chế nhạo nói:
"Miệng ngươi quá tiện." **Nguyên văn: 过个嘴瘾, khum rõ lắm ai biết chỉ tui nhen**
Vùng ven sông công viên Phong Thành phong cảnh thập phần thanh tịnh, buổi sáng là thời gian làm việc cho nên rất ít người.
Hắn ngồi trên ghế đá, nguyên bản chỉ nghĩ là ngồi phát ngốc hóng gió một lát, hoặc là nghĩ xem những ngày sắp tới nên tiếp tục như thế nào.
Cách đó không xa xuất hiện tiếng khóc thu hút sự chú ý của hắn.
"Thói đời nóng lạnh, Thiên Đạo bất công, nhân sinh bất đắc dĩ, vận mệnh của tôi nên để tôi tự quyết định!"
Một đại nam nhân say khướt ôm bình rượu ngồi xếp bằng ở trên thành của bờ sông, cách nơi của Lệ Hành khoảng năm sáu mét, khóc đến rung động đến tâm can.
Nguyên bản người này cùng Lệ Hành không có liên quan, nhưng người này có lẽ thật sự uống quá nhiều, không bao lâu liền ôm rượu đứng lên theo vị trí của Lệ Hành mà đi tới —— sau đó đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lệ Hành.
"Cậu biết không, tôi từ nhỏ so với người khác thông minh hơn nhiều. Trong đầu tôi luôn có một cái tinh diệu tuyệt luân kỳ ảo xuất sắc chuyện xưa. Tôi trước kia viết tiểu thuyết và từng đoạt được giải thưởng. Sau này tôi lại không thỏa mãn với văn tự trống rỗng, tôi càng muốn phác họa chuyện xưa trong đầu tôi một cách cụ thể hơn, cho nên tôi liền trở thành đạo diễn ——"
"Tôi từ nhỏ liền so với người khác thông minh, so người khác lợi hại, những người đó học đến sứt đầu mẻ trán cũng không vào được, tôi dễ như trở bàn tay liền lấy được một suất nhập học.
Tôi là người đầu tiên trong chuyên ngành được khen ngợi. Bộ phim tốt nghiệm của tôi được mọi người tôn sùng là điều hiển nhiên."
"Nhưng thiên tài chung quy là sẽ chết sớm."
Người nọ uống một hớp rượu lớn, hít hít nước mũi, thấp giọng mắng: "Cái thế giới mục nát đáng chết này. Nó sinh ra rất nhiều tồi ác, nó cho những tên thương nhân cuộc sống tốt đẹp, cho bọn họ vô hạn quyền lực, những tên khốn đó đã lợi dụng cuộc sống khó khăn của tôi đem tâm huyết của tôi đi mạo danh và kiếm được rất nhiều tiền từ việc đấy."
"Mà tôi chỉ muốn ký tên vào tác phẩm của chính mình, nhưng đã bị chặn lại bởi những tên cầm quyền và bị phong sát, bọn họ không chỉ có chặt đứt tiền tài cùng đường sống của tôi, còn chặt đứt sự nghiệp sáng tác của tôi. Tôi mất đi hết tất cả, tôi sẽ không có thể trở về thời kỳ đỉnh cao được nữa."
"Thế giới này thật mẹ nó không công bằng, so phim truyền hình còn cẩu huyết, so khủng bố chuyện xưa còn huyết tinh!"
Hắn nói, hướng Lệ Hành nơi này đến gần rồi một chút, nói: "Huynh đệ, tôi muốn đi tìm chết."
Lệ Hành mí mắt cũng không thèm nhấc lên: "Ừm"
"......Cậu không khuyên nhủ tôi?"
"Mạng sống của anh." Lệ Hành nói "Tôi không có quyền quyết định."
"Không sao, không sao. Đây là thời khắc đen tối và tuyệt vọng nhất cuộc đời tôi, nếu cậu có thể an ủi tôi, có lẽ có thể giải cứu được một linh hồn sắp bị hủy diệt."
Lệ Hành nhướng mày: "Anh muốn tôi giúp đỡ anh sao."
"Không phải tôi muốn hay không, mà là xem cậu có thể hay không." Người nọ chém đinh chặt sắt nói.
"Cậu biết không, tôi là một thiên tài, tôi viết một cuốn sách —— cậu khả năng sẽ không hiểu, tôi sẽ nói đơn giản đó chính là một cuốn kịch bản, cái loại có thể chuyển thể thành phim ảnh. Phi thường lợi hại, không phải tôi khoe khoang, mà nó thật sự rất lợi hại. Nhưng mà tôi bị nhà sản xuất phong sát, không có người nguyện ý thu nhận tác phẩm của tôi, bọn họ không dám, bởi vì bọn họ đều là cá mè một lứa chuyên bắt nạt kẻ yếu."
"Hiện tại, tôi muốn đi tìm chết, tôi đem tác phẩm của tôi cho cậu. Ít nhất để cho cậu nhìn xem, tôi thật sự rất lợi hại. Ngay cả khi tôi không còn nữa thì vẫn có người nhớ đến tôi. Sau khi thành ma, cậu có thể nhớ đến tôi không?"
Lệ Hành còn tính không mất hứng hỏi hắn: "Anh tên là gì."
"Nghiêm Quý Bắc." Hắn nói: "Tôi kêu Nghiêm Quý Bắc. Cậu hãy nhớ kỹ tên của tôi. Rất nhiều thiên tài cùng nghệ thuật gia đều chết đi sau khi lưu danh vào sử sách, có lẽ về sau tôi cũng có thể như thế. Tôi liền muốn xem thử. Xem cậu có thể nhớ được tôi bao nhiêu năm."
Lệ Hành nguyên bản chỉ xem hắn như một kẻ điên say rượu, trong nháy mắt khi hắn nói ra tên của bản thân liền trở nên ngơ ngác.
Ngay cả hệ thống cũng hoang mang: 【 Hắn là......】
Lệ Hành tiếp lời nói: 【 Đúng vậy, chính là cái tên gia hỏa 10 năm sau sẽ tạo ra cái tác phẩm gây chấn động thế giới kia. 】
Về phần Nghiêm Quý Bắc, hắn chỉ được đề cập sơ lược ở trong nguyên văn, nhưng mà tác phẩm của hắn xuất hiện phần lớn ở giai đoạn sau của tiểu thuyết —— bởi vì người mua bản quyền các tác phẩm của hắn chính là Túc Bạch Vi, người vừa từ nước ngoài trở về.
Không chỉ có như thế, Túc Bạch Vi còn dựa vào di tác của Nghiêm Quý Bắc tạo một cú lội ngược dòng một cách hoàn mỹ, Đông Sơn tái khởi.
Thời điểm Lệ Hành tiếp thu cốt truyện, chỉ biết thời điểm tác phẩm của Nghiêm Quý Bắc được ra mắt, bản thân đã sớm chết rồi.
Lại không biết, hôm nay chính là ngày hắn lựa chọn kết thúc cuộc đời mình.
- ----
Cuối cùng cũng xong, 3377 từ. Dạo này tui khá bận cho nên bây giờ mới có thể ra chương lại, só ry mụi người, mà tui đổi tên từ Thẩm Ngụy => 1314 rồi nha, cho mọi người dễ nhớ ó, với cái tên này theo tui cũng khá lâu òi:33