Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tinh Tế Thú Thế: Giống Cái Cực Kỳ Hiếm Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Duyệt: “Giống cái này được phát hiện trong một tình huống rất đặc biệt, tôi đã sao lưu cảnh quay từ góc nhìn thứ nhất và gửi cho ngài.”

Lam Hằng mở tập tin ra.

Hình ảnh trên màn hình từ hiện trường đầu tiên rất rõ ràng. Luôn bình tĩnh và sáng suốt trong mọi tình huống khẩn cấp, lần đầu tiên ngài chỉ huy lại có chút thay đổi, đồng tử hơi rung lên và rõ ràng là ngạc nhiên.

Vài giây sau, anh ta cười lạnh một tiếng, giọng điệu chậm rãi nhưng ẩn chứa sự dịu dàng nguy hiểm, lời nói ra lạnh lùng như lăng trì con mồi, mang theo khí chất mạnh mẽ của sự kiểm soát và áp chế: “Có vẻ như đây là tác phẩm của tổ chức cực đoan nam quyền năm xưa, không ngờ vẫn còn tàn dư.”

“Đúng vậy, họ có nhắc đến Tiến sĩ phổ cập khoa học.”

“Bò cạp độc đó thế mà vẫn còn sống và còn trà trộn vào trong đám tinh tặc, tên Cố Mặc Uyên này điên rồi sao? Hắn ta không từ thủ đoạn, thu nhận mọi loại người!”

Lam Hằng rõ ràng rất quen thuộc và căm ghét người này, đôi mắt lạnh lẽo lóe lên sự hận thù: “Tình trạng của giống cái thế nào? Còn cứu được không?”

Giang Duyệt tỏ ra u ám, giọng nói khàn khàn: “Tình trạng sức khỏe không nguy hiểm, nhưng pheromone của cô ấy đã bị lạm dụng, dẫn đến phản ứng ngược và tan rã.”

“Thật đáng tiếc, nếu được tên Tiến sĩ kia để mắt đến và vẫn còn sống sót, trước khi tan rã ít nhất cũng phải là cấp S.”

Lam Hằng với cương vị là quan chỉ huy tối cao của Đế quốc, nắm trong tay quyền lực và vị trí cao, những thông tin và suy nghĩ của anh luôn ở tầm cao hơn và hướng đến đại cục. Nghĩ đến việc Đế quốc đã mất đi một giống cái cấp S quý giá, anh không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Hiện tại tỷ lệ giữa đực và cái mất cân bằng nghiêm trọng, những giống cái ưu tú đang cực kỳ thiếu hụt.

Một giống cái cấp S có thể giúp cứu vãn bao nhiêu giống đực mạnh mẽ, ưu tú cho Đế quốc, thay vì chỉ có thể chờ đợi sự mất kiểm soát và điên cuồng của giống đực cấp S!

“Đưa cô ấy trở về trại bảo vệ giống cái và sắp xếp ổn thỏa.”

Anh im lặng một lúc, chỉ dặn dò một câu, rồi cũng không còn quan tâm đến giống cái nhỏ đáng thương mà anh sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Anh chuyển sự chú ý sang những việc quan trọng hơn, nhanh chóng đưa ra quyết định và ban hành chỉ thị.

—————-

Mọi người ơi, nếu yêu thích truyện thì hãy giúp mình đề cử bộ truyện này cho mình ít động lực nhé! Mình sẽ cố gắng ra thật nhiều chương mới. Cảm ơn nhiều ạ!
« Chương TrướcChương Tiếp »