- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Tinh Tế: Thì Ra Tôi Là Một Con Cá
- Chương 7
Tinh Tế: Thì Ra Tôi Là Một Con Cá
Chương 7
Thiếu gia Ilyushin căm giận trừng mắt, ghim chặt vào người Phi Du, trước khi bỏ đi không quên tặng cậu ánh mắt cảnh cáo đầy yêu thương.
Phi Du nhìn thiếu gia Ilyushin vội vã chạy thoát thân, nhún nhún vai, quả nhiên biện pháp đối phó hùng hài tử tốt nhất là lấy độc trị độc tìm một vị hùng hài tử khác trị hắn.
Không còn kẻ gây chướng tai gai mắt, Phi Du càng thêm vài phần chân thành kính chào vị hoàng tử kia, đồng thời trở nên ấm áp hơn, “Chúc một ngày tốt lành, Seth điện hạ, tối hôm qua ngài ngủ ngon giấc không?”
Dọa được vị thiếu gia Ilyushin bỏ chạy, chỉ bằng một câu chỉ có thể là Nhị hoàng tử của hoàng thất Davis, đồng thời cũng là nhân ngư tự nhiên trân quý. Cho nên vị thiếu gia Ilyushin chẳng dám tiếp tục gây chuyện.
Trên mặt nhị hoàng tử lúc này chẳng còn thần sắc ngang ngược kiêu ngạo, đóng mắt xanh lam ánh sắc tử tím xoay chuyển, xác động không nhìn thấy kẻ quấy nhiễu, lập tức vui sướиɠ bổ nhào vào lòng Phi Du, động tác quen thuộc ôm lấy cánh tay cậu.
“Phi Du ca ca buổi sáng tốt lành!” Thật tốt quá, hoàng huynh không ở đây!
Phi Du cúi đầu nhìn nhị hoàng tử là thiếu niên lớn nhường này mà làm nũng như nuôi muội nhỏ vậy, dở khóc dở cười, bất quá cậu cũng biết tại sao nhị hoàng tử lại thân cận mình như vậy, hẳn là do Phi Du là giao nhân biển sâu.
Huyết mạch giao nhân biển sâu của hoàng thất Davis xác thực nồng đậm hơn các đại gia tộc khác, thời điểm này cậu còn chưa thức tỉnh huyết mạch trở thành giao nhân biển sâu, là đồng loại với nhau, cấp cao sẽ được loài cấp thấp tôn sùng, nhị hoàng tử thân cận hắn cũng dễ hiểu.
Cuối cùng nhị hoàng tử cũng thỏa mãn, mới buông ra, ôm cánh tay, tò mò hỏi: “ Phi Du ca ca sao hôm nay không thấy đi cùng hoành huynh thế?” Khó có một lần nhìn thấy hoàng huynh bên người Phi Du ca ca, bất quá nguyên do cũng bởi hoàng huynh không ở đây, cậu mới có thể ôm ấp Phi Du ca ca một cách thoải mái đến vậy mà không bị lườm nguýt.
“Ta đang muốn đi tìm Hoàng Thái Tử.”
Vừa nghe đến Phi Du ca ca đang trên đường đi tìm hoàng huynh, tính đến việc hoàng huynh không ở đây, nhị hoàng tử bắt đầu lúng túng. Lập tức mở miệng thúc giục nói: “Vậy thì Phi Du ca ca mau mau đi nhanh, làm hoàng huynh phải chờ đợi không ổn chút nào.” Đặc biệt nếu hoàng huynh biết lý do làm Phi Du ca ca đến muộn là do hắn, thì hắn sẽ chết thực thảm!
Nhân ngư tinh tế yêu cầu được che chở lên hàng đầu, nhưng không đại biểu cho việc ai cũng thích nhân ngư a, đặc biệt Hoàng Thái Tử điện hạ nhà hắn vô cùng chán ghét nhân ngư mình hạc xương mai yếu đuối vô dụng, đến cả đệ đệ mình cũng không ngoại lệ, đối đãi tuyệt đối không khác lũ nhân ngư kia!
Phi Du biết bởi vì bị vị thiếu gia Ilyushin kia quấy rầy, thời gian gấp rút không kịp, không kịp nán lại phút nào tán dóc với nhị hoàng tử, nhanh chân bước tới phòng Hoàng Thái Tử.
Chờ đến Phi Du rời đi, nhị hoàng tử mới nhớ tới, đã quên dặn Phi Du ca ca đừng nói trên đường gặp được hắn, nếu bị hoàng huynh biết hắn ôm cánh tay của Phi Du ca ca ……
“Thảm rồi thảm rồi, hiện tại chạy còn kịp không?!”
Bàn chuyện du͙© vọиɠ chiếm hữu của hoàng huynh với Phi Du ca ca, trừ bỏ phụ hậu ra, hắn thường ngày chỉ cần tới gần nửa mét đã bị ánh mắt của hoàng huynh làm đông chết a.
Kịp thời chạy đến cửa phòng Hoàng Thái Tử, Phi Du không biết vị điện hạ nhân ngư nào kia sốt ruột chạy nạn bán sống bán chết, đứng trước cửa phòng, Phi Du không trực tiếp gõ cửa, mà cúi đầu nhìn thời gian trên quang não, may không tới trễ, sửa sang lại quân phục xộc xệch trên người, hít sâu một hơi bình phục lại hơi thở dồn dập do chạy gấp đến, mới giơ tay gõ cửa phòng.
“Vào đi.”
Thanh âm tuy rằng xuyên thấu qua cánh cửa phòng, tuy không rõ lắm, nhưng mà thanh âm này như cũ làm Phi Du run rẩy theo bản năng.
Mọe! Di chứng cũng quá lớn đi……
Vì phòng hờ Eric nhận ra điểm bất thường, Phi Du chỉ có thể căng da đầu mở cửa đi vào.
Phi Du vừa đi vào phòng, liền nhìn thấy Eric Davis dáng ngồi thẳng thắn tại vị trong phòng khách, cúi đầu nhìn quang não, lúc Phi Du đi vào tới khi, mới ngẩng đầu.
Cảm giác căng thẳng không còn mãnh liệt như vừa nãy, lúc này đối diện cặp mắt xanh tựa biển khơi, cả người Phi Du bắt đầu cảm thấy không ổn. Nhưng mà không đợi Phi Du mở miệng, Eric Davis không biết phát hiện cái gì, nhíu mày, ngồi trên ghế dừa liền đứng lên, đồng thời mở lời: “Trên đường gặp phải chuyện gì?”
“A?” Không biết Eric làm thế nào nhận thấy được trên đường cậu gặp trở ngại, Phi Du theo bản năng không nghĩ đến việc đem vấn đề của vị thiếu gia Ilyushin kia nói cho Eric, cho nên chỉ nói gặp được nhị hoàng tử.
“Bẩm điện hạ, thuộc hạ trên đường gặp được Seth điện hạ.”
Nghe thấy câu trả lời này, Eric Davis không khỏi nheo mắt lại, Phi Du cảm giác ánh mắt dừng trên người mình tựa như hận không thể quét trong quét ngoài bản thân cậu một lần.
Mà mặt khác, một bên nhị hoàng tử vội vàng thu thập đồ đạc nhuần nhuyễn chuẩn bị chạy trốn bỗng nhiên cảm thấy có khí lạnh, dội từ đỉnh đầu len lỏi đến cái đuôi nhỏ của cậu…
Chuyện chuẩn bị chuồn một cách êm ấm của nhị điện hạ kia Phi Du hiện cũng không rõ ràng lắm, nhưng bây giờ cũng rất muốn chạy trốn.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Tinh Tế: Thì Ra Tôi Là Một Con Cá
- Chương 7