Lúc đầu óc Phi Du đang bay bổng vào xứ thần tiên nào, bên cạnh truyền đến một thanh âm ngạo mạn.
“Phi thiếu gia.”
Thời điểm thanh âm vang lên, Phi Du theo bản năng dừng một chút. Thanh âm này, kể cả chưa nhìn thấy được chủ nhân của thanh âm ấy, Phi Du dùng chỉ số một người xuyên việt đảm bảo, gia hỏa này tám chín phần mười là đang đi điều tra.
Nội tâm tiểu nhân của Phi Du đã lén lén lút lút trỗi dậy, trên mặt lại mang biểu tình khiêm tốn, nhìn về hướng truyền đến thanh âm kia.
Tuy rằng hận không thể đem gia hỏa đi điều tra kia ấn xuống, nhưng là người tử tế nên đối xử tốt với chó một chút.
Phi Du quay đầu, liền nhìn thấy người kia mang dung mạo kiều mị, thiếu niên tuổi tác không lớn đi về phía mình ăn vận một thân váy đuôi cá thiết kế cầu kì.
Không ngoài dự liệu, quả nhiên là một vị nhân ngư, còn là thiếu gia nhân ngư thuộc tầng lớp quý tộc. Đôi mắt Phi Du mị mị, thực mau tròn trí nhớ nhảy ra thân phận cao quý của vị thiếu gia nhân ngư quý tộc này.
Phía trước nói qua, nhân ngư tinh tế yêu cầu được tỉ mỉ che chở, đặc biệt là giao nhân biển sâu trong truyền thuyết, nhân ngư tự nhiên cũng vô cùng trân quý. Cho nên các gia tộc có nhân ngư tự nhiên thực dễ để tạo ra đứa con có tính cách coi trời bằng vung, cao ngạo khó gần.
Vị trước mắt Phi Du là thiếu gia nhân ngư quý tộc, con trai độc nhất của một trong những bá tước quyền lực nhất đế quốc - Bá tước Ilyushin. Phu phu bá tước Ilyushin kết hôn 50 năm, mới hạ sinh được quý tử độc đinh, đương nhiên là một nhân ngư tự nhiên, có thể tưởng tượng được vị này trong nhà nhận muôn vàn sủng ái.
Phỏng chừng lỗ mũi hếch cao tận trời, hận không thể bắt cả thế giới quỳ phục dưới chân mình.
Cư nhiên vị hùng hài tử này là một chiến đấu cơ trung cấp, trong lòng Phi Du lộp độp, trên mặt rụt rè gật đầu đối với hắn, “Chúc một ngày tốt lành, Ilyushin thiếu gia, xin hỏi có chuyện gì?”
Vị thiếu gia Ilyushin kia liếc mắt nhìn Phi Du, tầm mắt phán xét nhìn một lượt từ trên xuống dưới, ấn đường Phi Du nhảy nhảy vài cái, sau đó hắn chậm rãi nói: “Phi thiếu gia hiện tại ngươi muốn đi gặp Hoàng Thái Tử điện hạ?”
Thời điểm hỏi Phi Du giọng hắn lạnh như băng, nhưng năm chữ Hoàng Thái Tử điện hạ giọng điệu u oán từng từ, làm da gà da vịt Phi Du thi nhau dựng lên.
Phải biết rằng Phi Du phải có sức tự chủ mạnh lắm mới không dùng tay xoa xoa, nội tâm tiểu nhân đã đem cái mũi phổng tới trời cao này băm ra mang đi nướng BBQ quá.
Ilyushin thiếu gia nhìn Phi Du cư nhiên không trả lời mình, tức giận thiếu chút nữa áp chế không được, may mà hắn còn nhớ rõ nơi này không phải là gia tộc bá tước Ilyushin của hắn, nơi này là hoàng thất hoàng cung. Nếu làm ra chuyện thất lễ để Hoàng Thái Tử biết, làm Thái Tử điện hạ chán ghét hắn thì phải làm sao bây giờ.
Đôi tay gắt gao nắm chặt gấu váy, thật vất vả mới đem cơn lửa giận ngút trời áp xuống, chỉ là ngữ khí càng thêm ngạo mạn, “Bổn thiếu gia hỏi ngươi, ngươi biết tối hôm qua trừ bỏ ngươi còn có ai đi theo bên cạnh Hoàng Thái Tử điện hạ?”
Hiểu vấn đề mà thiếu gia Ilyushin đề cập là gì, mi mắt Phi Du hơi rũ, che khuất hoài nghi trong mắt, đồng thời bày ra thần sắc kính cẩn xin lỗi, “Này… Thực xin lỗi, sự tình đêm qua của điện, tại hạ không có cách nào tiết lộ cho thiếu gia, đây là chuyện cơ mật.”
“Ngươi đây là có ý gì!”
Phi Du cư nhiên cự tuyệt trả lời hắn, chưa bao giờ có chuyện hắn bị người khác cự tuyệt, thân là thiếu gia Ilyushin cao quý nào có nhịn được.
Thanh âm chất vấn không khỏi càng cao, phi thường chói tai, đến nỗi khiến cho binh lính tuần tra chú ý đến, hắn cũng mặc kệ. Hiện tại vị này tự cho rằng bản thân là cao quý nhất vậy mà để một tên tép riu coi thường lời nói của hắn không ra gì, thật là không biết thân biết phận, dám làm chậm trễ công việc của hắn.
Đừng tưởng là phó quan của Hoàng Thái Tử liền cho rằng có thể thoát khỏi thân phận tiện dân!
Thiếu gia Ilyushin lửa giận đùng đùng, Phi Du tỏ vẻ bình tĩnh, đối phó với mấy đứa nhóc ngổ ngáo vênh váo tự đắc thật sự không thể áp dụng nổi cách thức nói chuyện chuyên nghiệp lịch sự. Bất quá lần này Phi Du không cần động thủ, có người ra tay càng nhanh gọn hơn cậu.
“Khó có được một ngày ta dậy sớm, cư nhiên kẻ nào làm ta mất hứng bằng thứ giọng chói tai.” Đột nhiên một giọng nói mảng vẻ uể oải chậm rì rì nói, nhưng nếu không phải là kẻ ngốc cũng nghe ra được ý tứ châm chọc kẻ nào đó.
Giá trị tức giận của vị thiếu gia Ilyushin chạm đỉnh điểm, lại thêm kẻ nào không biết sống chết làm phiền hắn, Phi Du cảm thấy, nhẹ nhõm đôi chút, nếu nhìn thấy người tới là ai vị thiếu gia này sẽ như khinh khí cầu bơm căng rồi bị chọc thủng xì hết hơi ra đi?
“Ngươi……” Ngay lúc thiếu gia Ilyushin chuẩn bị hắng giọng mắng chửi kẻ can đảm có gan khinh nhục hắn, chỉ là nhìn thấy người phía sau là ai, bao nhiêu lửa giận hận không thể không áp chế đúng lúc.
Đối với thường dân như Phi Du thiếu gia nhà Ilyushin có thể tùy tiện mắng mỏ khinh bạc, nhưng đối tượng hiện lại là hoàng tử của đế quốc Davis, không phải người hắn có thể đắc tội.