Chương 21

Bản thân Eric không nhớ nổi bắt đầu từ lúc nào tình cảm hắn dành cho Phi Du không chỉ đơn thuần là cảm tình giữa những người đồng đội mà là ái tình, chuyện đó cũng không quan trọng, hắn chỉ cần biết, Phi Du là bạn lữ định mệnh của hắn cả đời này.

Chỉ là Eric cũng rõ ràng, thân là Hoàng Thái Tử đế quốc Davis, trên người hắn gánh trách nhiệm nặng nề lớn lao biết bao. Hắn thích Phi Du, muốn cùng Phi Du nên duyên vợ duyên chồng, nhưng hắn chưa bao giờ có ý định để ngoại giới tác động lên Phi Du mà bắt cậu phải phẫu thuật thành nhân ngư cải tạo.

Sở dĩ chỉ khi đường cùng người ta mới lậu chọn phương pháp phẫu thuật thành nhân ngư cải tạo, bởi sau phẫu thuật thiên phú dị năng biến mất, đồng thời thể chất trở nên yếu đuối kém cỏi.

Trong thâm tâm Eric biết rõ hắn không thể vì tư lợi cá nhân mà biến Phi Du thành nhân ngư cải tạo, làm mất đi thiên phú của cậu, mài mòn vẻ khí phách của cậu, sau này chỉ có thể ngồi trên xe hỗ trợ.

Hắn tuyệt không đưa ra quyết định ích kỷ như vậy!

“Eric……” Thân là phụ hậu của Eric, y sao có thể làm như không nhìn thấy sự giãy giụa trong mắt con trai mình chứ. Càng đau lòng càng thêm bất đắc dĩ.

Nếu Eric không phải người thừa kế duy nhất cho ngôi vị hoàng đế của đế quốc Davis, thì có lẽ chẳng còn điều gì bức bách hắn phải lựa chọn.

Hiện tại chỉ có thể nói thiên ý trêu người, làm Phi Du mất đi thiên phú dị năng của cậu, kỳ trong lòng Hoàng Hậu điện hạ cũng rất khổ sở.

“Phụ hậu, việc này con sẽ xử lý tốt, sở dĩ hôm nay con tới tìm ngươi, là vì một sự kiện khác.” Về vấn đề của Phi Du, Eric biết rõ là nan đề không có cách giải quyết.

Hắn thích Phi Du, nhưng hắn có tài cán gì thuyết phục Phi Du tiếp nhận chuyện phẫu thuật thành nhân ngư cải tạo.

Nhìn đến Eric không tiếp tục nhắc lại chuyện của Phi Du, Hoàng Hậu điện hạ chỉ có thể xuôi theo hắn nói tiếp, may mắn hai người hãy còn trẻ tuổi, còn thời gian đủ kiên trì tìm cách giải quyết.

“Có chuyện gì?”

“Những cái yến hội kia không cần tiếp tục cử hành nữa.”

“……”

Đề tài mới nãy còn rất trầm trọng, sau lời này của Eric, làm biểu tình trên mặt của Hoàng Hậu điện hạ có chút đơ đơ khó có thể hình dung.

“Khụ khụ.” Ho khan một chút, hòng che đi sự xấu hổ trên gương mặt, kỳ thực cái thói này u bỏ không nổi a, dù biết nó chẳng có điểm gì tốt mặt khác cảm thấy có chút tiêu xài hoang phí.

Ai biểu con trai lớn nhà mình suốt ngày chỉ chưng cái bộ mặt lạnh như tiền cho thiên hạ nhìn, làm y mất cả hứng thú, tuy rằng đứa thứ hai đáng yêu hoạt bát nhưng mà bé là nhân ngư y sao có thể nỡ tay trêu đùa nó, chỉ còn thằng cả là chơi được, huống gì trời cho nó giao diện đẹp thế này cơ mà, y sao có thể buông tha cho nó.

Tuy rằng mỗi lần yến hội đều không thể không nể mặt hoàng thất mà làm xấu mặt nó, nên chủ có thể xem thằng cả dọa mấy nhân ngư kiêu căng hống hách kia sợ mất dép làm trò tiêu khiển.

Bói đến thái độ của Eric đối với nhân ngư, phụ hậu như y cũng đành tỏ vẻ bất đắc dĩ, đồng thời cũng không trách được Eric không thích nhân ngư, cố tình người thằng cả thích lại là Phi Du một sinh sản giả ưu tú.

Bất quá đứa bé Phi Du kia, y cũng rất thích.

Lần này Eric cũng không để phụ hậu nói thêm lời nào nữa, vẫn luôn an tĩnh nhìn chăm chú vào ánh mắt có điều phiền muộn của Hoàng Hậu điện hạ. Hắn không phải phụ hoàng, sẽ mềm lòng đối với biểu tình đáng thương của phụ hậu.

Hoàng Hậu điện hạ đáng thương, chỉ có thể cười khổ ha ha gật đầu, “Biết rồi, phụ hậu không bao giờ dùng danh nghĩa của con cử hành yến hội nữa, có được không?”

Đại nhi tử quả nhiên càng lớn càng chơi chẳng vui chút nào, không đúng, từ bé đã là bộ dạng lạnh buốt như tủ lạnh mini. Chỉ là ngày còn bé thì vẫn là cái bánh bao nhỏ nhắn trắng nõn, bộ dáng nghiêm túc như ông cụ non của bé sẽ chỉ chọc trúng điểm manh của người lớn, nhưng khi trưởng thành rồi bộ dạng làm người ta sợ phát run như đang đứng trước núi băng ngàn năm.

Cả ngày chỉ biết phóng khí lạnh buốt, cái thằng này chẳng biết là giống ai nữa, y cùng Collinger đều không như thế a.

Nguyên bản Hoàng Hậu điện hạ đang đăm chiêu nghĩ ngợi xem thằng nhóc này rốt cuộc giống ai, nghe được lời nói tiếp theo của Eric, sắc mặt tùy tiện liền tắt ngúm.

“Eric, con vừa mới nói gì, lặp lại lần nữa.”

Eric nhìn thần sắc của phụ hậu, biểu tình cũng trở nên càng thêm nghiêm túc, nhìn dáng vẻ phụ hậu hẳn là biết đã xảy ra chuyện gì.

“Tối qua con có một đoạn thời gian ký ức mơ mơ hồ hồ, nếu không phải ngày hôm qua còn sót lại dấu vết trên người, đoạn ký ức đã mất con không có bất kỳ ấn tượng nào.”

“Dấu vết?” Được rồi, tùy rằng đề tàu rất nghiêm túc, nhưng mà Hoàng Hậu điện từ lời nói của Eric đã bắt được trọng điểm.

“……” Chỉ là phản ứng của Hoàng Hậu điện hạ, lại làm Eric lần nữa lộ ra thần sắc đờ đẫn nhìn y.

“Khụ khụ, được rồi được rồi, phụ hậu cũng không nói được cái gì, coi như không có gì đi.” y dà kể cả con không không nói phụ hậu cũng biết là chuyện gì đã xảy ra!