Chương 3. Lần đầu thử "đồ".

Nam nhân trong nước hơi có vẻ gầy gò, thật sự cao, da sáng như ánh trăng. Gương mặt hồng hào, ngũ quan tinh xảo, kết hợp lại với nhau, càng lộ ra nét phong hoa tuyệt đại. Có vài phần giống Lục Phong Hoa, nhưng lại thiếu sự trong trẻo lạnh lùng của Lục Phong Hoa. Khác biệt chính là, trên trán Lục Phong Hoa là Ẩn Cơ Hoa(?), mà trên trán Lục Tranh là Nguyệt Kiến Thảo.

Thiếu niên ười bảy tuổi còn chút ngây ngô, nhưng giữa hai mắt đã có bóng dáng của một đại mỹ nam. Aizz, trông đẹp mắt như vậy, ra ngoài thật đúng là để người khác khó mà an tâm. Nhưng người này vẫn là một giống cái, không biết con đươngc làm thuê có thuận lợi hay không đây.

Lục Tranh về đến phòng, chuẩn bị đi ngủ. Có thể là vì trời vừa tối, mà ngủ không được. Cậu nhìn qua chiếc đồng hồ treo trên tường, chín giờ tối. Còn sớm, không bằng tìm hiểu một chút những người cần thuê? Chưa biết kỹ năng này của mình đáng tin cậy hay không, xem trước một chút nơi thuê người rồi hẵn nói sau!

Quang não Client (khách hàng) do người chăm sóc trước của Linh Thảo Viên lưu lại, là một thiết bị đã cũ. Nhưng đối với Lục Tranh chưa từng biết thứ gì gọi là quang não mà nói, đây quả thực là một món đồ công nghệ cao. Lục Tranh mở ra quang não, căn cứ vào kí ức của nguyên chủ đọc khẩu lệnh khởi động vào thiết bị, liền tiến vào một giao diện giả lập. Giao diện giả lập ẩn hiện có rất nhiều điểm truy cập, bên trong này các loại phần mềm cơ bản đều có thể nhìn ra được, nam nữ tinh tế bình thường qua cũng không ít. Bọn họ cũng có những sinh hoạt giống với người Địa Cầu cũ, khác biệt duy nhất chính là thời đại kia phụ trách bảo vệ quốc gia chính là quân nhân, còn thời đại này phụ trách bảo vệ quốc gia lại là giống đực.

Tìm nửa ngày, Lục Tranh rốt cuộc tìm được một cửa vào tinh võng. Cậu mở ra tinh võng, tiến vào giao diện, căn cứ ký ức giọng nói đưa vào chỉ lệnh: "Ta muốn tìm công việc."

Tinh võng lập tức dẫn cậu tiến vào một diễn đàn tìm việc , nơi này rất nhiều tin tức của chủ thuê. Nhưng là, đa số đều là nam nữ bình thường. Giống cái tại Huyễn Nguyệt đế quốc quý giá như thế, thật sự không có người dám dùng. Lục Tranh bĩu môi, đây tuyệt đối là kì thị giới tính. Về sau cậu còn phát hiện, thời đại này vậy mà cũng có cơ cấu bán hàng qua mạng, một cái kinh doanh giả lập thực dụng. Xem nửa ngày, lại còn có coi bói mạng. Cái cơ cấu đoán mệnh kia gọi Huyền Thiên Môn, Lục Tranh nhìn một chút danh tự chưởng môn: Địch Ông.

A, đây là Huyễn Nguyệt đế quốc Đại Vu đi. Xem ra ở trên mạng mở cửa hàng coi bói cũng không dễ, cùng Huyễn Nguyệt đế quốc Đại Vu đoạt mối làm ăn, đây không phải là tự tìm tai vạ sao?

Ở trên mạng xem hơn nửa ngày, vẫn không có nửa điểm tiến triển. Lại tìm được một diễn đàn tên Bích Thủy, đọc qua không ít topic bát quái. Trong đó một cái topic rất nổi, Lục Tranh đăng kí một tài khoản liền đi vào góp náo nhiệt. Đương nhiên, cậu chỉ đứng xem, không phát biểu, chỉ lặn xuống dưới, không nổi lên.

Topic tiêu đề là: Thái tử gia Huyễn Nguyệt đế quốc fan cuồng liên manh (▽)/ . Huyễn Nguyệt đế quốc Thái tử? Hẳn là nhi tử của người Hoàng đế si tình kia, Hoàng đế từng cùng Lục Phong Hoa kết hôn, vậy vị thái tử gia này chắc hẳn cũng trạc tuổi hắn đi. Quả nhiên, người quyền cao chức trọng, fan cuồng hẳn là không ít.

Topic lầu một dường như là liên quan tới video Thái tử Huyễn Nguyệt đế quốc Mục Hàm Lãng gϊếŧ chết Hắc Ám Thú cấp S, Lục Tranh ấn mở nhìn một chút, thấy không rõ Mục Hàm Lãng như thế nào, nhưng nhìn ra được chiêu thức của vị thái tử này thực hiên ngang.

Phía dưới là một mảnh hoa si khen ngợi, cùng một mảnh quỳ liếʍ cúng bái. Nhưng ngay lúc Lục Tranh mở video, trước mắt cậu lại hiện ra những chữ viết kì dị, mà động tác trong video cũng giống như đang quay chậm. Chữ viết kia phân tích mỗi một động tác trong video: Một chiêu này mặc dù lực đạo xem như đủ, nhưng hăng quá hoá dở, dùng sức quá mạnh, lực đạo ngược lại sẽ phản phệ cho người thi thuật.

Một chiêu này mặc dù hoàn mỹ, nhưng chiêu thức là chết, người là sống. Có một số trường hợp không thể nào theo khuôn khổ, nếu như bước thứ ba kia tiến lên một bước thì có thể chặn lại Hắc Ám Thú phun nước bọt, chặt tay vào tỏa hầu(cổ họng), sớm kết thúc chiến đấu.

Một chiêu này đánh tốt, nếu như có thể khống chế tốt, trong vòng ba chiêu liền kết thúc chiến đấu! Thật đáng tiếc, lần này bỏ lỡ cơ hội kết thúc trận đấu sớm, muốn kết thúc chiến đấu, có thể sẽ phải phải phóng thích Huyễn Sinh Linh Thú.

Quả nhiên, một giây sau, trong video hai đóm lửa một đen một trắng phóng lên tận trời. Hỏa Diễm liên tục cường liệt thiêu đốt, nhất định là thiên địch của Hắc Ám Thú. Không đến nửa phút, Hắc Ám Thú đổ xuống, hai đám lửa hội tụ lại bên người thái tử gia, thái tử gia xoay người một cái, lại còn cho hắn một cái đặc tả(cận cảnh). Là một thiếu niên khí khái hào hùng phi phàm tôn quý, trước mắt Lục Tranh hiển hiện ra.

Bát Quái Kim Thủ Chỉ a!

Cậu không nghĩ tới mình thức tỉnh linh thức lại còn có thể phân tích tình hình chiến đấu, thuận tay thu xếp một chút ghi chú. Đánh một cái ngáp, hạ tuyến đi ngủ.

Ngày thứ hai, Lục Tranh rời giường, nghe được một cỗ mùi thơm nhàn nhạt. Sau khi tỉnh lại, mới phát hiện mùi thơm này là từ Lục Phong Hoa trên thân phát ra. Hương vị rất dễ chịu, lại cảm thấy Lục Phong Hoa có chút mất tự nhiên. Mới đột nhiên nhớ tới, mùi thơm này chính là mấu chốt để giống cái trị liệu cho giống đực. Mà lại, chỉ có thời điểm...phát tình, mới lại phát ra khí tức tương đối nồng.

Xem ra, độc thân lâu rồi, Lục Phong Hoa cũng cần giải quyết vấn đề sinh lý. Lục Tranh rất hiểu rõ hướng về phía hắn cười cười, thầm nghĩ đều là nam nhân, có thể thông cảm. Cũng như Lục Tranh, lúc ở ký túc xá, có thể nào không lột(weitei) đâu? Đây cũng là chuyện rất bình thường, không cần có gánh nặng trong lòng. Lục Phong Hoa đi tới vỗ đầu cậu: "Suy nghĩ lung tung cái gì đấy? Đêm qua trăng tròn, con sau khi thành niên cũng sẽ thành bộ dạng này. Lên ăn cơm! Con cái tên lười biếng này, còn muốn đi tìm việc làm không?"

Lục Tranh nhìn đồng hồ đeo tay một cái, vậy mà đã hơn chín giờ, lập tức rời giường, vừa mặc quần áo vừa nói: "Đương nhiên phải đi rồi, khi đã quyết định phải hành động đến cùng!"

Lục Phong Hoa tràn ngập thưởng thức nhìn cậu một cái, đưa cho cậu một bát dịch linh thảo. Lục Tranh: . . .

Mỗi ngày ăn cái này, thật sẽ không chết đói sao? Tui muốn ăn ăn ngon a a a! Xem ra việc cấp bách lúc này là công việc! Nhất định phải kiếm tiền, hai ngày này uống dịch linh thảo, miệng hắn nhạt toẹt gòi.

Uống xong dịch linh thảo, Lục Phong Hoa đeo lên cổ Lục Tranh một dây chuyền có mặt màu tím ước chừng quả trứng cút. Đeo xong mới với hắn nói: "Đây là Linh Hạch kết tinh của phụ thân con, trong đó có tất cả tu vi của hắn. Sau khi đi ra ngoài, nếu như có người khi dễ con, nó sẽ bảo hộ con."

Lục Tranh nhẹ gật đầu, nghĩ thầm vẫn là mẫu phụ của hắn nghĩ chu đáo. Dù sao cậu là một giống cái, vấn đề an toàn vẫn là cần suy xét. Lục Tranh cảm ơn Lục Phong Hoa, liền đi khỏi Linh Thảo Viên.

Trấn nhỏ này người cũng không có nhiều người, thực vật lại rất tốt tươi. Con đường hai bên trồng lấy các loại cây xanh, có chút giống với cây dừa, lại thấp hơn cây dừa . Lục Tranh phát hiện phía trên quả nhiên mọc ra quả dừa, chẳng lẽ là cây dừa tiến hóa? Chẳng qua đã ba vạn năm, cây dừa tiến hóa thành dạng này cũng không phải là không thể.

Lục Tranh muốn tùy tiện tìm người khác nhìn một chút, xem xem mỹ năng đoán mệnh của mình có đúng không. Quay người lại liền bị đυ.ng một cái, Lục Tranh dừng chân, phát hiện là một thiếu niên trạc tuổi mình. Mi tâm hiếu niên có một hoa điền(cái chấm hay cái hoa giữa mi) màu vàng, vậy mà cũng là giống cái? Thiếu niên này bên người cùng rất nhiều nam nhân bình thường, vây bên người hắn, hẳn là tay sai của hắn.

Lục Tranh nhìn nhìn thiếu niên giống cái này một chút, trước mắt cậu chữ viết lần nữa hiện ra: Người này bị ngươi đoạt người trong lòng, nhưng mà ngươi cũng không thích người trong lòng của hắn, hắn tới tìm ngươi trả thù!

Cmn?

Lục Tranh đứng hình mất năm giây, mới vừa ra khỏi cửa liền gặp được loại sự tình này, rõ ràng do thân thể này gây ra, sao cậu lại phải khổ thế lày? Thế nhưng gặp cũng đã gặp, liền phải cẩn thận ứng phó. Nói thật, bởi vì cậu khi còn bé là cô nhi, cho nên ở trường học không ít lần bị bắt nạt. Áp bách lâu liền có phản kháng, dần dà, luyện thành một thân kỹ xảo chống trả. Trước mắt chỉ là một người, cậu cân được. Chỉ là bộ thân thể này đẹp thì đẹp vậy, thân thể quá mức yếu đuối, chỉ sợ không phải đối thủ của người ta.

Lục Tranh tiếp tục quan sát, thế là trước mắt lại xuất hiện một đoạn chữ viết, Lục Tranh cười, chậm rãi nói ra: "Ngươi hôm qua đánh Liễu Lâm muội muội, bởi vì nàng nhìn người trong lòng của ngươi nhiều một chút."

Một nam nhân bên cạnh thiếu niên lập tức tức giận: "Cái gì? Chu Uân, ngươi vậy mà là loại người này. Thiệt thòi cho ta còn cả ngày trợ giúp ngươi, ngươi cũng dám khi dễ muội muội ta. Hừ, ta không bồi ngươi nữa!" Nói xong nam hài quay người đi.

Nguyên lai hắn gọi Chu Uân, ha ha, còn không có đợi khi hắn phản ứng kịp, Lục Tranh tiếp tục nói: "Ngươi lừa gạt Từ Ninh nói với hắn trước kia hảo bằng hữu phản bội hắn, kỳ thật căn bản chính là ăn không nói có. Bạn tốt của hắn ngày đó sở dĩ không đến hẹn, là bởi vì khi đi làm việc té gãy chân, bây giờ còn đang nằm trên giường bệnh. Sợ Từ Ninh lo lắng, vẫn không có giải thích chuyện này."

Một nam hài cũng đang đứng cạnh thiếu niên nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị, không nói gì, quay người liền hướng về phía nhà bạn tốt mình chạy đi.

Lục Tranh câu lên khóe môi cười đắc ý, lần nữa thì thầm: "Linh sủng củaChu Bân, là ngươi chơi chết."

"Cái gì?" Một thiếu niên bùng nổ, lúc này Chu Uân rốt cục không nhịn được, lớn tiếng nói: "Không phải! Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Những chuyện này đều không phải ta làm, ngươi ngậm máu phun người."

"Ỏ?" Lục Tranh không nhanh không chậm nói: "Vết thương trên người linh sủng, có phải là hình chữ thập? Thử hỏi, tại Tiểu Trấn Dược Nhiên này, gia tộc nào có giản(*) dấu Thập này?"

*Giản là một thứ vũ khí trong thập bát ban võ nghệ. Giản theo như gốc tích ban đầu là một cây roi bằng tre hoặc cành gỗ, có chiều dài khoảng 60–70 cm. Về sau thì người ta còn dùng giản làm bằng kim loại.

Lúc này không cần Lục Tranh lại nói gì, thiếu niên này hiển nhiên không phải người hiền lành. Trực tiếp đem đối phương xách lên, nói: "Chu Uân, thì ra là tiểu tử nhà ngươi làm chuyện xấu, còn vu oan cho Lục Tranh, để ta và hắn đối nghịch lâu như vậy! Đi, cùng ta đến tộc lão mặt trước phân xử! Coi như ngươi là em họ ta, hôm nay ta cũng tuyệt đối không tha cho ngươi!"

Lục Tranh xoay người, cố nhịn cười. Nghĩ nghĩ, các chàng trai, anh đây chỉ có thể giúp các ngươi đến đây, còn việc muốn tiếp tục nối giáo cho giặc là lựa chọn của các ngươi. Chẳng qua có một số việc, biết sự thật sẽ càng đau lòng. Trong ánh mắt quỷ dị của một đám nam tử, Lục Tranh hướng phía quảng trường nhỏ cất bước đi. Bụng rỗng tuếch, đi mấy bước đường liền bắt đầu kêu vang ục ục, cậu muốn ăn no, nhất định phải nhanh kiếm được tiền.

Có một ông chú đi trên đường ngược với cậu, Lục Tranh vỗ tay phát ra tiếng, liền thử tiếp trên hắn. Lục Tranh ngăn ông chú kia lại, nói: "Ngươi đêm qua đi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ. . ."

Nam nhân kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, biểu tình kia rõ ràng là đang nói: Cmn, làm sao ngươi biết?