Không chỉ có thể chữa bệnh cho bạn lữ, nếu biến thân thành Nguyệt Kiến thảo, nó còn có thể chữa bệnh cho người khác ngoài đồng bạn của mình. Nói cách khác đó chính là một loại chữa trị diện rộng.
Nhưng Lục Phong Hoa không vui, rất không vui, Lục gia phục vụ đế quốc từ đời này qua đời khác, tận tâm tận sức, Hoàng đế như vậy lại không buông tha! Hắn không tin cái chết của Hoắc Doanh Phi với Hoàng đế không dính dán nửa xu, tuy rằng cũng đã kiểm tra thi thể của Hoắc Doanh Phi, quả nhiên bị lực hắc ám của Hắc Ám Linh thú gϊếŧ chết, nhưng nếu không phải Hoàng đế lệnh hắn ra tiền tuyến, thì làm sao có thể khiến người đàn ông của hắn chết?
Vì vậy Lục Phong Hoa có vẻ không vui lắm khi nhìn thấy đứa con trai siêu phàm này, bởi vì Huyễn Nguyệt đế quốc quy định nếu con thân sinh của Alpha là nữ thì theo họ mẹ, nếu là nam thì theo cha. Cho nên, Lục Tranh tự nhiên là họ Lục. Lúc đó, Đại vu Địch Ông và phu quân Lục Phong Hoa là bạn năm xưa, hắn hy vọng Đại Vu có thể bảo vệ Lục Tranh và mẹ của nó. Màu trắng tinh của Nguyệt Kiến thảo trên trán của Lục Tranh đã được nhuộm thành màu đỏ thông thường nhất.
Nếu vết Nguyệt Kiến nhuộm đỏ thành cỏ La Hán thông thường, vậy thì lại trở nên rất bình thường dễ thấy, theo lời Lục Tranh nói là Hoa Đuôi Chó. Tuy rằng Hoa Đuôi Chó ở đây khác Hoa Đuôi Chó ở Địa Cầu, chúng cũng rất đẹp, nhưng so với Nguyệt Kiến thảo phong hoa tuyệt đại, Hoa Đuôi Chó rốt cuộc vẫn chỉ là Hoa Đuôi Chó.
Kết quả, tin tức truyền đến, Lục gia sinh ra kẻ dư thừa, nghe nói đồ phế thải này không có năng lực chữa trị, không phải một giống cái nhưng lại không có năng lực chữa trị. Không có sức mạnh chữa trị, đến lúc nhìn xem, xem nam nhân nào sẽ muốn hắn, còn không bằng một nam tử bình thường!
Nhưng linh thảo cùng nhân loại dị chủng lại không có cách nào giải trừ ràng buộc, dị chủng không phải khế ước, như vậy tương đương với hợp hai làm một. Có thể là nhân loại, cũng có thể là linh thảo. Có được linh thảo năng lực chữa trị cường đại, có khả năng sinh dục tự nhiên. Cũng có được sinh hoạt như nhân loại, có trí tuệ, đây là tồn tại mà mỗi người đều ao ước. Nhưng đây lại là một Linh Thảo vô dụng, một cái cái Hoa Đuôi Chó không có năng lực chữa trị. Aizz nghĩ thôi cũng đủ đau trứng.
Nhưng mà Hoa Đuôi Chó cũng rất được hoan nghênh, bởi vì năng lực sinh dục siêu cường, vẫn có giống đực nguyện ý cùng bọn hắn trở thành bạn lữ. Đương nhiên, bộ phận người này có sự ưu ái hơn, dù sao bọn họ không có chữa trị năng lực, muốn gả cho ai, bọn họ có sự tự do nhất định. Giả dụ như muốn gả cho nam tử bình thường, đế quốc pháp điển cũng sẽ không truy cứu.
Mục đích chính của Lục Phong Hoa là thế, hắn hi vọng Lục Tranh có thể tự do lựa chọn hôn nhân của mình, mà không phải chịu sự ép thúc của Huyễn Nguyệt đế quốc pháp điển. Thế là Lục Phong Hoa mang theo nhi tử ẩn cư đến trấn nhỏ này, tìm công việc trông coi Linh Thảo Viên, tại nơi này đến dưỡng dục nhi tử trưởng thành. Mặc dù có chút nghèo khó, hắn lại thấy mừng vì được thoát li khỏi chốn thị phi kia.
Tuy hắn muốn rời đi thật xa, nhưng chỉ cần dụng tâm là có thể tìm tới hắn. Hoàng đế ba ngày hai bữa đều đến quấy rầy hắn, cầu xin sự tha thứ của hắn. A, thuận tiện nói một câu, do nguyên hoàng hậu thể chất suy nhược, sau khi sinh hạ Thái tử liền cưỡi hạc đi tây phương. Mặt khác, Hoàng đế cũng rất si tình, tuyệt sẽ không lại lập hậu. Thế là, vị trí Huyễn Nguyệt đế quốc vương hậu vẫn còn để trống.
Hoàng đế thề rằng cái chết của Hoắc Doanh Phi thật sự không liên quan gì đến hắn, nếu không tin hắn ta thì ta có thể chết! Nhưng mà Lục Phong Hoa căn bản không tin, liền không điếm xỉa hắn. Linh Thảo Viên ngoại trừ Đại Vu, thì ngany cả bản nhân Hoàng đế cũng không cho vào. Thế là, hắn không gặp, Hoàng đế liền đứng bên ngoài một ngày, tối mặt tối mũi trở về. Mỗi người đều nói Hoàng đế Huyễn Nguyệt đế quốc bị điên, vì một giống cái đã qua tay người khác mà buông xuôi triều chính, mỗi ngày chạy đến nông thôn! Aizz, hoa mắt ù tai vô năng!
Thông qua bảy tám phần ký ức vụn vặt này, Lục Tranh xác định cũng khẳng định, mình nhất định đã xuyên không. Mà lại, còn xuyên qua đến một thời đại kinh người. Mà bản thân chính là nhân vật kinh người, lại mạnh mẽ bị mẫu phụ giấu diếm thành phế vật bất tài hậu nhân Lục gia Lục Tranh. Trùng tên trùng họ, này đúng là duyên phận a.
Mà cậu lúc này, đang trải qua cảnh ăn bữa nay lo bữa mai. Trông coi Linh Thảo Viên tiền lương không cao, nếu muốn bình thường đều sử dụng tiền trợ cấp từ đế quốc để sống, Lục Phong Hoa xương cốt cứng rắn, đánh chết hắn cũng không muốn từ đế quốc một phân tiền. Thế là đem Lục Tranh nuôi đến gầy gòm, trông như một que củi. Dáng dấp có vẻ phong hoa tuyệt đại, nhưng lại quá gầy. Mà mỗi ngày còn có một Hoàng đế luôn đến quấy rối hắn, ngay cả cơ hội ra ngoài làm công kiếm thêm thu nhập thêm cũng không có.
Sau khi tiễn đại phu về, Lục Phong Hoa bưng một bát nước linh thảo cho cậu uống. Khi Lục Tranh uống xong, cảm giác trong bụng vẫn trống không. Làm một người thích ăn thích uống, nếu để cậu đói bụng, quả thực quá vô nhân đạo. Mà theo trí nhớ mà cậu biết, trong thế giới này đồ ăn phi thường phong phú. Mà lại có sự tồn tại của linh thảo, rất nhiều đồ ăn đều không giống mĩ vị bình thường, hơn nữa đối với cơ thể nhân loại còn có tác dụng tăng thêm buff. Ăn nhiều kéo dài tuổi thọ, cường thân kiện thể.
Mà cậu, mỗi ngày đều ăn thức ăn bình thường, chịu tra tấn của suy dinh dưỡng. Cuộc sống như thế, cậu từng có suy nghĩ thật muốn tự sát. Có thể an an ổn ổn mà trưởng thành thế này, Lục Tranh rất bội phục nghị lực của nguyên chủ. Đứa nhỏ này khẳng định là chịu không được đồ ăn thế giới này, cho nên cưỡng chế tính cùng mình đổi linh hồn, chuyện này làm sao chấp nhận được, cậu tuyệt đối sẽ không tha thứ hắn.
Nhưng một khi xuyên qua, nghĩ đến việc trở về, chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Thế là, Lục Tranh liền hướng Lục Phong Hoa nói: "Ba ba, nhìn ngài vất vả vì con thế ngày, ta thực sự không đành lòng. Không bằng bắt đầu từ ngày mai, con ra ngoài làm công kiếm tiền đi! Con đã là người trưởng thành, không thể lại nhìn ba ba mỗi ngày đều vất vả, cũng nên vì nhà mình làm ra cống hiến nho nhỏ."
Lục Phong Hoa là người lạnh lùng, sau khi nghe nhi tử nói như vậy, cũng cảm động nuốt xuống hai hàng lệ. Đương nhiên, nếu như hắn biết Lục Tranh đòi ra ngoài tìm việc chỉ vì muốn có được ít đồ ăn ngon, nhất định sẽ đánh chết đứa con bất hiếu này. Lục Phong Hoa thở dài, nói: "Bảo bối, con giận ta sao?"
Lục Tranh nói: "Ba ba vì sao lại nghĩ như vậy? Con yêu người cũng giống như yêu chính mình. Đau lòng còn không kịp, làm sao lại giận đi?"
Lục Phong Hoa kéo kéo Lục Tranh, nói: "Ngươi từ nhỏ đã hiếu thuận nghe lời, ba ba là ta cũng rất vui mừng. Cũng được, con ngày mai vừa tròn mười bảy tuổi, chỉ còn một năm đã chính thức trưởng thành. Đi ra ngoài xem một chút thế giới này cũng tốt, cũng không thể giống ba ba ngươi, vĩnh viễn lưu Linh Thảo Viên này. Con còn trẻ, nên có cuộc sống riêng của mình."
Lục Tranh cảm động đến muốn phát khóc, đời trước cậu là cô nhi, không có cha mẹ, từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện , tất nhiên chưa từng cảm nhận được tình thương của cha. Đã nhặt cái tiện nghi lão ba ba, liền hảo hảo hiếu thuận hắn đi! Nhìn hắn một thân dáng vẻ nhu nhu nhược nhược, cũng không dễ dàng. Có vẻ như trước kia là để tang chồng? Ai, quá đáng thương đi.
Lúc này Lục Tranh rốt cuộc nhớ tới cái chết của phụ thân, cậu từ trên mặt người ba ba này nhìn ra. Cậu vừa nhìn thấy trên mặt ba ba một đoạn văn tự. Mà hàng chữ này, chính là số mệnh của người này. Lục Tranh cảm thấy thần kỳ, mình trước kia cũng không biết đoán mệnh, làm sao lại thấy rõ số mệnh qua tướng mạo của người khác?
Lục Tranh cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ nó lại có quan hệ với cách mình xuyên qua? Hắn bị một cái rương sách nện xuống đầu. Nếu như cậu nhớ không sai, mình lúc ấy đang đứng bên cạnh giá sách văn hóa Trung Hoa, rương sách rớt xuống kia, hẳn là liên quan tới quốc học. Chẳng lẽ là lại là Chu Dịch Bát Quái Dịch kinh*? Nếu thật là thứ này, như vậy thời điểm xuyên qua những quyển sách này cùng mình kết hợp rồi? Cậu chỉ biết ở thế giới này Linh thảo cùng Linh thú đều có thể là người ngoài hành tinh, chẳng lẽ những vật thường ngày cũng khác xa với con người?
*
Chu Dịch là tác phẩm kinh điển sau Liên Sơn, Quy Tàng, Kinh Dịch, là cơ sở của khoa học dự đoán, khoa học thông tin, ra đời từ vũ trụ quan đối lập thống nhất, là phương pháp luận đạo giáo và nho giáo Trung Hoa cổ đại, chỉ rõ quy luật và quy tắc phát triển, biến hóa của các sự vật trong vũ trụ.
Thế nhưng bất luận thế nào đi nữa, đây là chuyện tốt, dù ở bất kì hoàn cảnh nào, có một năng lực cho bản thân đều là tốt. Nếu như cậu dùng kỹ năng này coi bói cho người khác, nói không chừng còn có thể kiếm chút tiền sinh hoạt. Mình cùng người ba ba nhu nhu nhược lạnh lùng này, có lẽ có thể được sống cuộc sống tốt. Một khi đã hạ quyết tâm, Lục Tranh nhất định ngày mai liền đi xem thử kỹ năng này.
Hôm nay sắc trời trông cũng đã muộn, Lục Tranh sớm đi nghỉ ngơi. Chỗ ở của bọn hắn là tiểu viện nhỏ dùng trông coi Linh Thảo Viên , tiểu viện mặc dù đơn sơ, nhưng rất an tĩnh cùng xinh đẹp. Hơn nữa Lục Phong Hoa xem cũng là một người phong hoa tuyết nguyệt, nếu không năm đó cũng sẽ không dứt khoát kiên quyết phản kháng lại định hôn mà gả cho đế quốc Thượng tướng. Nơi này tất cả gian phòng đều làm từ trúc, vật dụng trong nhà cũng toàn bộ là trúc. Bên ngoài phòng là một cái hồ nhỏ, tên gọi Kính Hồ, nước hồ trong veo đến mức có thể thấy dưới đáy, đáy hồ có lóe lên huỳnh quang của rong, cùng màu bạc trên thân của những chú cá.
Lục Tranh ngẩng đầu nhìn, Lục Phong Hoa còn lấy cái tên dễ nghe cho cả tiểu viện, gọi là Nguyệt Doanh Thủy Tạ*. Rất hợp tình hình, một mặt trăng to lớn rọi xuống Kính Hồ, đem nước hồ nhuộm thành màu trắng bạc. Lục Tranh nghĩ thầm, đây có thể chính là bắt nguồn của tên Huyễn Nguyệt đế quốc a? Nơi này mặt trăng thật cm nó lớn, lúc mặt trăng ló dạng, bầu trời sáng gần như ban ngày. Chẳng qua trong bầu trời đêm này, phong cảnh thật đúng là quá đẹp. Mặc dù hắn luôn luôn không hiểu biết về thưởng thức cảnh đẹp, nhưng đồ ăn thì có nha.
*Nguyệt Doanh Thủy Tạ: Căn nhà có các cột trúc bên cạnh một cái hồ và có thể nhìn trấy trăng.
Lục Tranh luôn cảm thấy, mỹ thực cũng giống với quần áo, đều vì sở thích của bản thân mà có. Cuộc đời cậu chú trọng nhất hai hai thứ, một là ăn, hai là mặc. Về phần phương tiện này kia, cậu chỉ là một đứa cô nhi, hoàn toàn không có tài lực đi cân nhắc tới.
Hồ nước ngay kế bên vườn Linh Thảo, Lục Tranh nhìn về phía những cây linh thảo cách đó không xa. Dưới ánh trăng, các loại linh thảo ganh đua nhau khoe sắc,có loại có thể nở ra hoa xinh đẹp mỹ lệ, có loại có thể toát ra sảng hương thơm khoái. Dù cho chỉ là một gốc cỏ, lại tỏa ra một loại vô tận sức sống. Hôm nay trăng tròn, hoa ấn trên trán Lục Tranh cứ như vậy hiện ra diện mạo thật sự. Dưới ánh trăng, Nguyệt Kiến Thảo trên trán hắn phát hòa điệu cùng ánh trăng lại càng tăng thêm sức mạnh sắc thái. Nguyệt Kiến kiến Nguyệt, Nguyệt Kiến sinh huy.
Lục Tranh từ trong nước nhìn thấy cái bóng của mình, cứ như vậy bị hù dọa. Cmn, lão thiên gia, ngài tại đùa với ta sao? Đời trước tuy nói lão tử dáng dấp không tệ, nhưng đời này, ngài cho ta bộ dáng này, là dùng ngọc thạch tạc ra à?