Chương 8

“Câm miệng!” Lập Cạnh đột nhiên đứng lên, hận không thể dùng ánh mắt gϊếŧ chết Trình Ly ngay lập tức, cuối cùng lại chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi tức giận nói, “Chúng ta đi!”

“A Ly thật xin lỗi, tớ thật sự không biết bọn họ sẽ như vậy. Tớ nghe bọn họ nói là bạn của Nguyên Mộc cho nên tớ mới dẫn cậu đến gặp bọn họ, cho rằng bọn họ đến gặp cậu là muốn kết giao bạn bè... không ngờ...!.” Ngải Tư Tuyền khuôn mặt nhăn nhúm, đầy vẻ tự trách bản thân mình.

Trình Ly xua xua cánh tay thở dài nói, “Không liên quan đến cậu.”

Tuy rằng lần này gặp nạn, nhưng cũng không phải không có thu hoạch. Từ Lập Cạnh cùng Tống Dữ Lam lời nói, cô có thể suy đoán ra Nguyên Mộc đối với vị hôn thê như cô không có chút nào mong chờ, hai người kết hôn sau đó cũng sẽ bảo trì khoảng cách, một mối quan hệ không liên quan đến nhau. Đây đúng là điều cô muốn, rốt cuộc cô đã đáp ứng chuyện hôn nhân này, cô đáp ứng chuyện hôn nhân này đơn giản chỉ là vì Quặng Tinh chứ không phải là Nguyên Mộc.

Đến nỗi chuyện ngày hôm nay cô bị Lập Cạnh cùng với Tống Dữ Lam nhục nhã, ngày sau cô sẽ trả lại cho bọn chúng gấp mười lần những thứ mà bọn chúng đã làm với cô hôm nay.

“Bọn họ cũng thật quá đáng, cậu chỉ là bị cụt tay, bản thân tự mình sinh hoạt không có chút vấn đề gì. Nhưng Nguyên Mộc lại không có hai chân, về sau chỉ có thể dựa vào người khác mà sống, hắn dựa vào cái gì không thích cậu, khinh nhục cậu!” Ngải Tư Tuyền trong lòng tràn đầy căm phẫn, khuôn mặt nhỏ tức giận lên lại cực kỳ đáng yêu.

Trình Ly: “Có thể là do hắn là Lính Gác?”

Toàn bộ Tinh Tế, Lính Gác vạn người chưa chắc có được một người, cho dù là tàn phế, cũng là thứ hiếm có cực kỳ, không phải người bình thường có thể so sánh.

Không biết Lính Gác cùng Dị Năng Giả khi đối đầu với nhau, không biết ai sẽ mạnh hơn ai?

Trình Ly trong lòng ngo ngoe rục rịch, nàng nhìn xem chính giữa trán của mình hạt gạo nhỏ tinh thạch mà thở dài, nàng hận không nhanh chóng chạy đến Quặng Tinh, gia tăng sức mạnh của mình.

Không có thực lực, trong lòng vẫn là có chút thiếu tự tin, trong lòng cảm thấy có chút không được an toàn.

Lúc này tại Nguyên Gia trang viên, Lập Cạnh cùng Tống Dữ Lam được người hầu dẫn đi đến phòng nơi Nguyên Mộc đang ở.

“Thiếu gia khoảng thời gian này đều tự nhốt mình trong phòng, mỗi ngày chỉ uống dịch dinh dưỡng, không muốn gặp ai, một câu cũng không mở miệng nói chuyện, các ngươi tới vừa đúng lúc khuyên nhủ thiếu gia một chút.” Người hầu lời nói có chút buồn bã, đáy mắt mang theo sự quan tâm cùng thương tiếc đối với thiếu gia nhà mình.

“Triệu thúc yên tâm, chúng cháu sẽ cố gắng khuyên nhủ A Mộc.” Lập Cạnh cùng Tống Dữ Lam hướng Triệu thúc bảo đảm nói.

Triệu thúc cười cười nhưng khuôn mặt lại lộ ra vẻ đắng chát, “Các ngươi cùng thiếu gia là bạn thân, ta đi chuẩn bị thức ăn cho các ngươi.”

Triệu thúc rời đi, Lập Cạnh cùng Tống Dữ Lam đẩy cửa tiến vào trong phòng.

Cửa vừa mở ra, một cổ nhàn nhạt Tinh Tố ập vào mặt của hai người, Lập Cạnh cùng Tống Dữ Lam cả hai đều là Lính Gác ngay lập tức đứng lại, hai mắt mở to nhìn thẳng về phía trước.

“Đây, đây là Tinh Tố của A Mộc sao?” Lập Cạnh đôi mắt ửng đỏ nói.

Tống Dữ Lam chậm rãi gật đầu, “Đúng là Tinh Tố của A Mộc.”