Chương 4

Trình Gia sống ở một căn biệt thự to lớn ở nơi tất đất tất vàng như là Alpha Chủ Tinh, có thể nói là mười phần khó mà có được.

Trình Ly đôi mắt nhìn thẳng, bình tĩnh bước vào nhà, dù sao thì đây cũng xem như là nhà của cô.

Ông nội của cô chỉ có một mình cha của nàng là con trai, cha của cô lại có tận sáu người con, người vợ cả của cha cô sinh ra được ba người, còn lại ba người tất cả đều là con ngoài giá thú mà cha cô cùng những người phụ nữ bên ngoài sinh ra.

Trình Ly vừa đi đến phòng khách, mọi người tầm mắt ngay lập tức nhìn chằm chằm cô, chính xác mà nói bọn họ nhìn chính là cánh tay phải đã bị đứt lìa của cô.

Bọn họ ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt, có trào phúng, có xem thường, có vui sướиɠ khi nhìn cô gặp nạn, chẳng có chút thương cảm hay thương hại nào càng không có thương tâm hay là chút nào đau lòng.

"Cha, ông nội...!" Trình Ly bước chân đi đến hỏi thăm ông nội cùng với cha của cô.

"Hôm nay gọi con trở về là muốn thương lượng với con một mối hôn sự!" Ông nội của cô đôi mắt già nua nhìn chằm chằm Trình Ly, trong lòng nhịn không được kinh ngạc, đây là cháu gái của hắn sao, người cháu gái mà hắn chưa từng quan tâm đến đây sao, nhìn không giống với vẻ bề ngoài của một chút nào.

Trình Ly ngơ ngẩn một chút, cơ thể này của cô mới chỉ có 18 tuổi, làm sao có thể thương lượng đến chuyện hôn sự rồi, cô còn nhỏ như vậy mà phải đi lấy chồng rồi sao?

“Các ca ca tỷ tỷ cũng chưa có gia đình, lớn nhỏ cũng phải có thứ tự, ta trước tiên kết hôn có phải hay không được tốt hay không?” Trình Ly đối với hôn nhân trong miệng bọn họ không có chút nào hứng thú, cảm thấy đây không phải là một mối hôn nhân tốt, mối hôn nhân này có lẽ liên quan đến việc phát triển của Trình Gia thì đúng hơn.

"Bởi vì chỉ có ngươi thích hợp kết hôn với người kia!" Cha của Trình Ly ngay lập tức mở miệng nói.

"Ta thích hợp? Vì cái gì thích hợp?" Trình Ly không hiểu lời của cha cô nói, ngay lập tức hỏi ngược lại.

"Bởi vì đối phương cũng giống như ngươi, cũng là một người tàn tật!" Người trả lời chính là đại tỷ của Trình Ly, Trình Doanh Doanh.

"Ngươi không có cánh tay phải, hắn không có đôi chân, ngược lại cực kỳ xứng đôi!" Nhị tỷ Trình Nguyệt Nguyệt cười nhạt nhìn Trình Ly nói.

“Hắn là Trưởng Tử của Nguyên Gia, từng là Lính Gác cấp SS, nếu không phải không còn hai chân, ngươi muốn gả cho hắn, người ta còn chướng mắt ngươi.” Nói chuyện chính là tam ca của cô Trình Hạo Vũ.

Tứ ca Trình Duệ cùng Lục muội Trình Nghiên đều là con ngoài giá thú của cha cô giống như cô, cho nên không có bỏ đá xuống giếng mà châm chọc cô.

Trình Ly nhướng mày, họ Nguyên, đã không còn hai chân, chuyện này làm sao nghe có chút quen thuộc?

"Người ta nguyện ý lấy ta sao?" Trình Ly hỏi lại, đối với người chưa từng gặp mặt kia, lại đồng bệnh tương liên người nam nhân kia có lẽ cô có chút thưởng thức đối phương.

"Đây là hai nhà đã định ra hôn ước, hắn không muốn cũng không được!" Ông nội của cô mở miệng nói, mặc kệ là Trình Ly hay Nguyên Gia Trưởng Tử đã gãy hai chân đều không có quyền nói chuyện.

Trình Ly ngoan ngoãn ngậm lại miệng của mình, cô ở mạt thế sống mấy chục năm, nhiều lần vào ở sinh ra tử bên cạnh chưa từng có ai bầu bạn, cô đối với tình yêu đều đã cảm thấy thờ ơ, đối hôn nhân thái độ càng là hờ hững, có thể xem như có cũng được mà không có cũng được, đối với cô không quan trọng.