Chương 30

Chớp mắt bốn ngày trôi qua, Trình Ly cùng với Nguyên Mộc ở chung một phòng không có chuyện gì xảy ra, cũng xem như là vui vẻ hòa thuận.

Một ngày này, cô đang ở phòng chơi game, đột nhiên nghe được một tiếng thét chói tai vang lên, theo sau là tiếng súng không ngừng vang trời vang lên. Trình Ly ngay lập tức rời khỏi phòng chơi game, ngay lập tức chạy trở về phòng của cô cùng Nguyên Mộc.

Tinh Hạm giờ phút này đã trở nên hỗn loạn vô cùng, Trình Ly chỉ có một cánh tay so với người bình thường giữ thăng bằng càng trở nên khó khăn, một đường trở về phòng nghiêng ngả lảo đảo mấy lần, nhìn thấy cửa phòng trước mặt đã sắp đến nơi, thì đột nhiên cô bị một người đàn ông vạm vỡ nắm lấy cổ áo, nhấc lên không trung.

Người đàn ông vạm vỡ xách cô trên tay giống như xách một con gà con, đi được vài bước sau đó ném cô vào trong phòng cùng với một đám người, “Đừng có mà nhúc nhích, nếu không nghe lời đừng trách ta......”

Bùng!

Tiếng súng vang lên, ngay lập tức có người ngã xuống mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ sàn nhà.

“Đây chính là kết cục của các ngươi. Các ngươi đã rõ chưa?”

Trình Ly cúi đầu không dám hé miệng, cô co rúm ngồi ở bên trong đám người.

“Bọn chúng, bọn chúng là Tinh Tặc sao?” Có người thấp giọng hỏi, trong lời nói mang theo tiếng khóc nức nở.

“Ngoài Tinh Tặc ra, thì còn ngoài ai khác sẽ làm chuyện cướp Tinh Hạm, bắt cóc chúng ta chứ? Ta chỉ mong bọn chúng chỉ cướp tiền của, chứ không muốn mạng của chúng ta.” Một người khác trả lời, giọng nói run rẩy, cố gắng giữ vững tinh thần bình tĩnh trở lại.

Những người đang ở trong phòng cũng bị Tinh Tặc tóm được, nhìn thấy Nguyên Mộc bị Tinh Tặc nắm cái cổ như cổ gà, tim cô đập mạnh vô cùng, xém chút nữa nhảy lên đến tận cổ họng.

“Một tên tàn phế mà thôi, cũng đáng để ngươi đem hắn xách tới đây?” Một tên Tinh Tặc khinh thường nói.

“Tốt xấu gì hắn cũng là Lính Gác.” Người đàn ông nắm cổ của Nguyên Mộc cũng là một tên Lính Gác, nói xong hắn tùy tiện ném xuống, đem Nguyên Mộc ném lại gần chỗ của Trình Ly.

Nguyên Mộc nhắm lại hai mắt, cho rằng cơ thể đã bầm tím, ai ngờ hắn lại ngã vào trong lòng ngực mềm mại của một thiếu nữ. Hắn mở ra đôi mắt, khuôn mặt nhợt nhạt nhìn thiếu nữ.

“Haizz! may mắn đỡ được.” Thiếu nữ nhẹ giọng lẩm bẩm.

Nguyên Mộc từ khi hai chân bị cắt đứt cho đến nay, rời đi xe lăn, hắn chỉ còn có nửa người, cùng với người khác là hoàn toàn khác biệt. Đây cũng là lí do vì sao hắn không muốn Trình Ly nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.

Hắn đau khổ chống đỡ, lừa mình dối người, duy trì trạng thái của một người bình thường, bây giờ hắn đã hoàn toàn suy sụp rồi, hắn hoàn toàn là một tên vừa xấu xí, vừa tàn phế không có hai chân.

Ở trước mặt nhiều người như vậy, đệ nhất thiên tài Cấp SS của trường Quân Đội Số Một giờ phút này hắn lại bị đối xử như một con gà, một con vịt, bị người ta túy ý ném ra ngoài.

Nguyên Mộc chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy, xấu hổ đến mức muốn ngay lập tức chết đi cho xong!

Lúc này hắn dựa vào trong lòng ngực của Trình Ly, Trình Ly không có đang nhìn hắn, những người khác cũng không có nhìn hắn, chuyện này làm cho hắn trong lòng thoáng dễ chịu một chút.

Hắn dựa vào Trình Ly bả vai, mặt của hắn chỉ cách khuôn mặt nhỏ của cô có 1 cm. Hắn có thể nghe được tiếng tim đập của cô , có thể nghe thấy hơi thở của cô thở ra bên tai của hắn.

Hắn chưa bao giờ cùng người khác tiếp xúc thân thể thân mật như vậy, cho dù là bạn thân nhất của hắn cũng chưa từng. Loại cảm giác này, là ngoài ý muốn, nhưng hắn lại không cảm thấy chán ghét, ngược lại có một chút quyến luyến.

Nguyên Mộc không biết từ lúc nào lại trở nên phân tâm, Trình Ly ánh mắt nhìn chằm chằm Tinh Tặc, chú ý từng hành động của bọn chúng. Tinh Tặc lúc này đã thành công bắt hết tất cả hành khách ở trên Tinh Hạm lại một chỗ, người đàn ông vạm vỡ ngay lập tức mở miệng nói, “Người Dẫn Đường cùng Lính Gác ngay lập tức bước ra cho ta.”.