Chương 29

Tinh Hạm phải đi tận năm ngày mới đến được Quặng Tinh, Triệu thúc chỉ đặt một phòng, Nguyên Mộc cùng Trình Ly cùng nhau ở cùng một căn phòng nhỏ, Trong phòng có một chiếc giường ngủ lớn. Căn phòng diện tích không quá lớn, có một chiếc giường cùng một cái bàn ăn nhỏ, còn có một cái nhà vệ sinh nhỏ.

“Xem ra đêm nay chúng ta phải ngủ cùng một giường rồi, trên mặt đất diện tích quá nhỏ, ta không có chỗ để ngủ.” Trình Ly nói.

Nguyên Mộc nhíu mày nhìn Trình Ly trả lời, “Cô lại đi đặt thêm một phòng là được.”

“Ta đã kiểm tra qua, đã không còn phòng trống, ở bên ngoài cũng không còn giường chung trống nữa, cho nên hết cách.” Trình Ly lời nói chính là lời nói thật, cô an ủi Nguyên Mộc một phen, “Giường lớn dài khoảng 1 mét 8, rộng gần 2 mét vuông, chúng ta cùng nghiên người ngủ, mỗi người một đầu, ở giữa còn trống khoảng một mét. Nếu ngươi không yên tâm, ta có thể để ở giữa một cái hộp chặn lại khoảng cách của hai chúng ta, tránh cho thân thể tiếp xúc với nhau.”

Nguyên Mộc không nói lời nào.

“Không trả lời xem như ngươi đồng ý. Ta ngủ bên này, ngươi ngủ bên kia.” Sáng nay cô rời giường rất sớm, chưa tới 5 giờ sáng đã tỉnh lại, Trình Ly ngáp dài ngáp ngắn một cái, đêm nay cô muốn ngủ bù.

Cô đem chiếc chăn bông từ trong va li ra ngoài, trải nó lên giường, sau đó nằm xuống, quay đầu nhìn Nguyên Mộc hỏi, “Ngươi có thể tự mình đi lên giường hay không? Có cần ta trợ giúp?”

“Không cần.” Nguyên Mộc ngay tức khắc cự tuyệt, hắn không có leo lên giường.

Trình Ly cũng không hề quản Nguyên Mộc muốn làm gì, cô nhắm mắt lại, không đến vài phút liền chìm vào giấc ngủ rồi.

Tiếng hít thở dần dần trở nên bằng phẳng, Nguyên Mộc nhíu mày nhìn chằm chằm thiếu nữ đang ngủ, trong lòng rất là bất mãn, cô cứ như vậy mà ngủ? Tựa như yên tâm hắn sẽ không làm gì cô?

Không biết vì sao, l*иg ngực của hắn lại cảm thấy có chút buồn bực, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Xác nhận Trình Ly sẽ không tỉnh lại, Nguyên Mộc nhấc chiếc khăn trên chiếc xe lăn lên, dùng tay chống lấy xe lăn, từ từ bò lên trên giường. Quá trình bò lên giường của hắn cũng không quá vất vả, cũng không tốn bao nhiêu sức lực, nhưng là rất không dễ nhìn.

Hắn nhìn thấy chính mình ở trong gương, hắn giờ phút này giống một với một con khỉ đột to lớn, không, ngay cả khỉ đột hắn cũng không bằng, ít nhất khỉ đột còn có hai chân. Mà hắn, tựa như là một con quái vật, cùng với Trùng Tộc mà hắn ghét nhất giống nhau như đúc, quá là kinh tởm, xấu xí.

Hắn mỗi lần nhìn xem chính bản thân mình, hắn liền cảm thấy chán ghét bản thân mình hơn một chút. Cho dù hắn không thích Trình Ly, hắn cũng không muốn Trình Ly nhìn thấy bộ dạng đáng sợ, xấu xí của hắn lúc này.

Trình Ly ngủ một giấc liền ngủ tận hai giờ đồng hồ, tỉnh lại vừa vặn đã đến giờ cơm. Cô quay đầu, phát hiện Nguyên Mộc vẫn còn ngủ chưa có tỉnh lại, vì thế nhẹ nhàng đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.

Cô vừa rời khỏi phòng, Nguyên Mộc ngay lập tức mở mắt.

Chờ Trình Ly bưng cơm trưa trở về phòng, Nguyên Mộc đã ngồi ở trên xe lăn.

Hai người trầm mặc nhìn nhau, từ từ ăn xong cơm trưa, Trình Ly đem mâm đồ ăn ra ngoài, “Lát nữa ta muốn đi dạo, ngươi có muốn đi cùng hay không?”

Trên Tinh Hạm có phòng tập thể dục, có quán bar, có rạp chiếu phim, đầy đủ phương tiện giải trí, hoàn toàn miễn phí đối hành khách.

“Không đi.” Nguyên Mộc cự tuyệt, cầm lấy một quyển sách, bắt đầu đọc sách, không quan tâm đến Trình Ly muốn làm gì, muốn đi đâu.