Chương 28

Lam Vi Ảnh có chút khó thở, đưa tay liền muốn đẩy xe lăn của Nguyên Mộc, Trình Ly nhanh tay lẹ mắt, ngay lập tức đổi phương hướng của xe lăn, đẩy về một hướng khác sau đó nói, “Đi đi đi, chúng ta nên đi làm thủ tục.”

Nói xong, cô ngay lập tức đẩy Nguyên Mộc đi xa.

Đám sinh viên vây xem cũng đã tới giờ lên lớp, bọn họ ngay lập tức tan đi, đám đông sôi nổi không còn lại bao nhiêu người. Vừa đi, một số người nói nhỏ, cảm thấy đáng tiếc cho Nguyên Mộc

“Đáng tiếc, Nguyên Mộc tốt như vậy, thế nhưng lại gặp phải chuyện bất trắc như vậy.”

“Nguyên Mộc đúng là rất tốt. Ta vì hắn khóc nguyên cả một đêm, hắn chính là nam thần của ta.”

“Hắn cũng là nam thần của ta. Ai có thể nghĩ đến hắn sẽ cưới một người bình thường tàn tật làm vợ, ta cảm thấy vô cùng đáng tiếc, cảm thấy vô cùng không vui!”

“Tốt cái gì mà tốt? Người Dẫn Đường không có người nào muốn gả vào đại gia tộc như Nguyên Gia còn phải gả cho một người tàn phế, đổi lại là ngươi, ngươi nguyện ý gả cho hắn?”

“Ta sao........ Không muốn.”

“Cho nên nói, bọn họ rất xứng đôi.”

“.........”

Trình Ly nhìn về phía Nguyên Mộc, nghĩ thầm, còn không đúng sao, một người thiếu một cánh tay, một người không có hai chân, hai người rất xứng đôi.

Xử lý việc bảo lưu việc học cũng rất nhanh chóng, Nguyên Mộc một câu đều không có mở miệng nói, trên khuôn mặt lạnh lùng vô cùng, tựa như là có một màn sương lạnh giá bao phủ lấy khuôn mặt của hắn. Mãi cho đến khi bước ra khỏi cổng của Trường Quân Đội Số Một, khuôn mặt lạnh giá của hắn mới giảm đi một chút.

Hắn quay đầu nhìn lại, nhìn cổng tường cao lớn uy nghiêm, đôi mắt ửng đỏ, như là muốn ức chế thứ gì đó, muốn khóc nhưng lại không khóc được.

“Không muốn rời đi sao?” Trình Lí hỏi.

Nguyên Mộc quay đầu, cô hỏi một đằng hắn trả lời một nẻo, “Trở về thôi.”

Trình Ly đi theo phía sau xe lăn, nhìn bả vai thon gầy của hắn có chút kí©h thí©ɧ, trong lòng cô không nhịn được thở dài một hơi, rốt cuộc thì hắn cũng chỉ là thiếu niên mười chín tuổi mà thôi, trải qua biến cố lớn như vậy, trong lòng nhất định không dễ chịu chút nào.

Trình Ly cùng Nguyên Mộc đi một đoạn đường rất dài, mãi cho đến khi cảm xúc của Nguyên Mộc khôi phục lại như bình thường, bọn họ mới trở về trang viên Nguyên Gia.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trình Ly, Nguyên Mộc cùng Triệu thúc ba người cùng nhau xuất phát đi đến Tinh Cảnh. Nguyên Gia có một chiếc Tinh Hạm tư nhân, bình thường đều là Nguyên Triệu Lăng cùng Diệp Tử sử dụng, lần này Nguyên Mộc đi tới Quặng Tinh, Nguyên Triệu Lăng cũng không lấy Tinh Hạm đưa bọn họ rời đi, mà để cho bọn họ tự tìm Tinh Hạm mà đi.

Bước lên Tinh Hạm, Trình Ly giống giống như một người nhà quê, đôi mắt nhìn khắp nơi, nhìn toàn bộ mọi thứ xung quanh, chỗ này nhìn, chỗ kia sờ sờ, tựa như đối với cô chuyện này đều là chuyện cực kỳ mới lạ.

Tuy rằng Nguyên Mộc là một người không thể hiện cảm xúc quá nhiều trên khuôn mặt, nhưng nhìn cô ấy như vậy hắn cũng cảm thấy xấu hổ thay cô.

Ngược lại Triệu thúc khuôn mặt lại khả ái vô cùng, kiên nhẫn giới thiệu kiến thức cho Trình Ly về Tinh Hạm.

Trình Ly sử dụng dị năng chạy khắp tất cả mọi ngõ ngách của Tinh Hạm, hấp thụ Nội Nguyên của kim loại, dị năng của cô ngay lập tức khôi phục mạnh mẽ, Nội Nguyên bổ sung năng lượng cho dị năng của cô tràn đầy, Trình Ly mặt mày mừng rỡ hớn hở, khen ngợi nói, “Triệu thúc, ngài thật là biết nhiều thứ.”

Triệu thúc khiêm tốn xua tay, “Không có, ta tri thức nông cạn, Thiếu Gia mới chính là người hiểu rõ nhất về Tinh Hạm.”

Trình Ly quay đầu nhìn Nguyên Mộc một cái, Nguyên Mộc thì lại nhắm lại hai mắt, không muốn khoe khoang với Trình Ly.

Tinh hạm rời khỏi Tinh Cảng, tiến vào biển sao, Trình Ly từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài xem, bị diện tích của sao trời làm cho giật mình, nhịn không được mà kinh ngạc cảm thán: “Nơi này quả thật rất đẹp!”

Nguyên Mộc mở ra hai mắt, nhìn thiếu nữ trước mặt, hắn phát hiện đôi mắt thiếu nữ trong sáng vô cùng, không kém một chút nào những tinh cầu ở bên ngoài cửa sổ, thậm chí càng xinh đẹp hơn rất nhiều..