Chương 25

Không biết qua bao lâu, một mùi hương nhàn nhạt, thoang thoảng bay vào trong phòng của cô.

Gì đây, đây là mùi hương gì?

Trong lúc ngủ mơ màng Trình Ly cử động lỗ mũi, giây tiếp theo, cô mở ra đôi mắt. Không biết từ khi nào, trong phòng của cô lại quanh quẩn có một mùi hương lạnh lẽo, mùi hương lạnh lẽo của gỗ.

Đã xảy ra chuyện gì?

Trình Ly đứng dậy, mở cửa phòng chạy thẳng ra bên ngoài. Trình Ly chạy theo mùi hương, cuối cùng đi tới ngoài cửa căn phòng của Nguyên Mộc, mùi hương là từ bên trong phòng của Nguyên Mộc bay ra ngoài, càng tới gần căn phòng của Nguyên Mộc mùi hương càng lúc càng nồng nặc.

Trình Ly có chút do dự không biết có nên gõ cửa hay không, đột nhiên lúc này một tiếng kêu rên to lớn từ bên trong phòng vang lên.

“Nguyên Mộc, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi có khỏe không?” Trình Ly mạnh mẽ gõ cửa.

Âm thanh loảng xoảng vang lên, tựa như trong phòng có thứ gì đó vỡ nát.

Trình Ly vặn mạnh tay nắm cửa, phát hiện cửa phòng không có khóa, cô nhẹ nhàng đẩy ra cửa, chạy vào bên trong phòng, “Nguyên Mộc, ta vào đây.”

Trong phòng không có bật đèn, một màn đêm u tối bao phủ lấy căn phòng. Trình Ly cơ thể này năng lực nhìn ban đêm của cô còn chưa luyện được, cô chỉ có thể sờ soạng lên bức tường, từ từ đi đến chiếc giường của Nguyên Mộc

“Nguyên Mộc, ngươi ở chỗ nào?” Trình Ly quát lớn hỏi.

Đột nhiên, cô bị thứ gì đó vướng víu, khiến cô ngã xuống, cô không khống chế được cơ thể, ngã nhào về phía trước. Bùm một tiếng, hai cái đầu va chạm vào nhau, Trình Ly đau đớn cực độ, sưng lên một cục ngay đầu.

Đột nhiên lúc này, đèn sáng lên.

“Đứng dậy!” Nguyên Mộc cắn răng nói.

Trình Ly lúc này mới thấy rõ dáng vẻ chật vật của Nguyên Mộc, thấy hắn khuôn mặt đỏ bừng, quần áo trên người bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, khiến cho cô lo lắng nhìn hắn hỏi, “Nguyên Mộc ngươi bị làm sao vậy?”

“Ta không có chuyện gì.” Nói hết một câu, khiến cho Nguyên Mộc tốn hết sạch sức lực của mình, hắn dựa vào giường, hơi thở không ngừng thở dốc.

“Nguyên Mộc trông bộ dáng này của ngươi không ổn chút nào.” Trình Ly lúc này hỏi cũng không được, cho nên ngay lập tức đi ra bên ngoài thông báo cho Triệu thúc.

Một lúc sau, Triệu thúc mang theo bác sĩ của Nguyên Gia bước vào bên trong phòng.

“Tinh Tố của ngươi lại mất khống chế sao?” Bác sĩ cau mày thần sắc ngưng trọng nhìn Nguyên Mộc hỏi, “Lại cứ tiếp tục kéo dài như vậy, cập bậc của ngươi sẽ tiếp tục rớt xuống.”

Nguyên Mộc nằm ở trên giường, hai mắt vô thần.

“Tinh Thần Hải lại bạo loạn nữa sao?” Bác sĩ ngồi ở một bên kiểm tra, một bên dò hỏi.

Nguyên Mộc ừ một tiếng, trên khuôn mặt gân xanh liên tục nổi lên.

“Để ta kiểm tra thử.” Bác sĩ nhắm hai mắt lại, bắt đầu kiểm tra Tinh Thần Hải của Nguyên Mộc.

“Bác sĩ đang giúp Thiếu gia Chải Chuốc Tinh Thần, chúng ta đi ra ngoài chờ đi.” Triệu thúc nhìn sang Trình Ly nói.

Trình Ly đột nhiên hoàn hồn trở lại, cùng Triệu thúc ra khỏi phòng, cô nhịn không được hỏi, “Triệu thúc, Tinh Tố của Nguyên Mộc có hương vị gì?”

“Nghe nói là mùi hương lạnh lẽo của gỗ, ta ngửi không được, cũng không biết được mùi hương của loại gỗ nào.” Triệu thúc thở dài trả lời.

Trình Ly có chút ngây dại, lẩm bẩm nói, “Chỉ có Lính Gác cùng Người Dẫn Đường mới có thể ngửi được mùi hương của Tinh Tố sao?”

“Đúng vậy.” Triệu thúc trả lời rất kiên quyết, hắn nhìn về phía Trình Ly, không biết vì sao mà cô lại hỏi chuyện này, chuyện này ngay cả đứa trẻ ba tuổi đều biết.

Trình Ly trong lòng trầm xuống một chút, cô có chút lo lắng, chưa từ bỏ ý định lại tiếp tục hỏi, “Lính Gác cùng Người Dẫn Người đều là 15 tuổi là thức tỉnh sao?”

“Chuyện này thì không có nhất định. Cũng có một số người sau 15 tuổi mới bắt đầu thức tỉnh. Năm ngoái còn có tin tức nói rằng có một nữ sinh 23 tuổi liền thức tỉnh thành người dẫn đường, năm trước nữa thì một thanh niên 22 tuổi.........”

Triệu thúc càng nói Trình Ly càng không nghe nổi nữa, trong đầu chỉ có một cái ý nghĩ là: Cô có khả năng là sắp thức tỉnh thành Người Dẫn Đường hoặc Lính Gác..