Chương 18

Chiếc Cơ Giáp mới mua không phải là Cơ Giáp Chiến Đấu chỉ là loại Cơ Giáp Sinh Hoạt hình người mà thôi, sức chiến đấu kém xa Cơ Giáp loại hình chiến đấu, nó chỉ trang bị vài khẩu pháo lượng tử cùng một thanh kiếm dài mà thôi.

Tống Dữ Lam mang theo Trình Ly vừa thoát khỏi máy bay, Lập Cạnh liền đem pháo lượng tử nhắm thẳng vào con Trùng Tộc khổng lồ đang ôm lấy máy bay.

“Mẹ kiếp! Đây là máy bay ta vừa mới mua!” Ôn Triệu kêu lên, hắn đau lòng vô cùng, nhưng giọng nói của hắn lại bị âm thanh nổ bùm của chiếc máy bay lấn át.

Khói bụi tan đi, Trùng Tộc không chết, nhưng mà trên người của nó xuất hiện một mảng lớn bị cháy khét, bị pháo lượng tử bắn cho bỏng cả người.

“Mẹ nó, phòng ngự của đám Trùng Tộc này thật trâu bò!” Lập Cạnh lau mồ hôi trên mặt của mình, pháo lượng tử lại một lần nữa lại nhắm thẳng vào Trùng Tộc mà chuẩn bị tấn công, đem toàn bộ mấy khẩu pháo lượng tử của Cơ Giáp đem hết ra ngoài.

Âm vang to lớn vang lên liên tục khiến cho lỗ tai của Trình Ly kêu lên ong ong, đau nhức vô cùng, cô dùng một bàn tay che một bên lỗ tai của mình, cô lúc này cũng đã tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một cái xúc tu kinh dị đang hướng phía cô bay tới.

Cô duỗi ra một tay một đỡ đòn, đem cái xúc tu đánh sang một bên.

“Nó chết rồi sao?” Ôn Triệu chật vật đứng dậy nhìn Lập Cạnh hỏi.

“Chắc là chết rồi, bắn nhiều lần pháo lượng tử như vậy mà còn sống thì chúng ta chỉ có toi đời” Lập Cạnh cũng không có xác định Trùng Tộc đã chết hay chưa.

Hắn điều khiển Cơ Giáp từng bước một đi lên phía trước, muốn nhìn xem Trùng Tộc đã chết hay chưa, nhưng cũng may mắn Trùng Tộc đã bị bắn nát bét, Lập Cạnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đột nhiên lúc này lại có chuyện phát sinh. Trùng Tộc cơ thể đã bị bắn nát bét, nhưng đột nhiên nó lại lột ra một tấm da, từ trong lớp da to lớn kia xuất hiện một con Trùng Tộc, trong một cái chớp mắt nó nhảy lên ôm chặt lấy Cơ Giáp mà Lập Cạnh đang điều khiển.

Cơ Giáo cao gần 10 mét bị cự trùng thân thể to lớn cùng xúc tu cuốn lấy kín mít, kín không một kẽ hở, hoàn toàn mất đi khả năng hành động.

“Lập Cạnh, ngươi có ổn hay không?” Ôn Triệu vội vàng quát lớn, muốn biết Lập Cạnh ở bên trong Cơ Giáp còn sống hay không.

“Không được ổn cho lắm, ta không có cách nào thở được. Cả người quặn đau, xương cốt sắp gãy hết rồi.” Lập Cạnh giọng nói vang lên càng ngày càng nhỏ.

“Mau... mau dừng lại Tinh Thần lần kết nối với Cơ Giáp đi! Bọn ta ngay lập tức tới cứu ngươi.” Tống Dữ Lam quát lớn, lao thẳng về phía Cơ Giáp cùng với con Trùng Tộc to lớn kia.

Một trong những nhược điểm khi điều khiển cơ giáp bằng kết nối Tinh Thần Lực chính là cơ giáp bị thương ở bên ngoài, thì người điều khiển ở bên trong cũng sẽ bị thương.

Cơ giáp giá cả cực cao, Ôn Triệu, Lập Cạnh cùng Tống Dữ Lam ba người tiêu hết tiền tiết kiệm để mua chiếc Cơ Giáp này tặng cho Nguyên Mộc, bọn họ ba người đến nay ngay cả Cơ Giáp của chính mình còn chưa từng sở hữu. Bây giờ lại nhìn đến Cơ Giáp vừa mới mua bị Cự Trùng phá nát, bọn họ đều tức giận đến đỏ cả hai mắt.

Ôn Triệu cùng Tống Dữ Lam nhặt lên những mảnh vỡ của máy bay làm vũ khí, nhảy lên tấn công Cự Trùng.

Hai người ra sức dùng những mảnh vỡ máy bay chém mạnh về phía con Trùng Tộc to lớn, Trùng Tộc da thịt cực kỳ săn chắc, phòng thủ cực kỳ kinh khủng, đánh nát cả những mảnh vỡ của máy bay, cũng không phá được phòng ngự của nó, chưa kể tốc độ hồi phục của Trùng Tộc lại cực kỳ kinh khủng, thoáng cái đã hồi phục lại như lúc ban đầu.

“Những mảnh vỡ máy bay này quá cùn, không đủ sắc bén, đánh không bị thương được Trùng Tộc!” Ôn Triệu mồi hôi đầy đầu nhìn sang Tống Dữ Lam nói lớn.