Chương 13

Triệu Bàng nghiến răng nghiến lợi, bước chân đi đến chỗ của Nguyên Mộc cùng Trình Ly, hắn nghiên người về phía Nguyên Triệu Lăng cùng với Trình gia chủ cúi đầu nói: “Hai vị thúc thúc, thật xin lỗi, ta không nên dẫn bọn họ đến gây rối ở tiệc đính hôn của Nguyên Mộc.”

“Ha ha ha, không sao, chỉ là chuyện đám trẻ con các ngươi gây rối mà thôi, không phải chuyện gì lớn.” Nguyên Triệu Lăng bàn tay vỗ vỗ bả vai của Triệu Bàng nói, nhẹ nhàng đem chuyện này bỏ qua.

Cha của Trình Ly khuôn mặt tươi cười, tựa như chuyện này đối với hắn mà nói là chuyện nhỏ, không quan trọng.

Trình Ly ánh mắt trợn trắng, chẳng lẽ cô cùng Nguyên Mộc là con rơi con rớt ở bên ngoài được bọn họ nhặt được sao, còn Triệu Bàng mới là con ruột của bọn họ? Đối xử cũng thật là bất công!

“Triệu thúc, chân tay ta đau nhức, tới đón ta về.” Nguyên Mộc mở ra điện thoại, gọi cho Triệu thúc ở bên ngoài đi vào bên trong đón hắn.

Hắn vừa nói, tất cả mọi người tầm mắt đều nhìn chằm chằm vào chỗ hai chân của hắn, hai chân của hắn lúc này đã không còn nữa rồi, lúc này bọn họ mới đột nhiên nghĩ đến, Nguyên Mộc là một người tàn tật, vì bảo vệ bạn học mới bị Trùng Tộc cắt mất hai chân. Mà Triệu Bàng đám người kia thân là bạn học của Nguyên Mộc đã không có chút nào thương cảm thì thôi đi, còn chạy đến tiệc đính hôn của người ta gây rối, sỉ nhục vị hôn thê của người ta.

Trong một cái chớp mắt, tất cả mọi người ánh mắt đều nhìn về phía đám người Triệu Bàng mà trách móc, cảm thấy đám người này không phải là người tốt lành gì.

Nhưng mà như vậy thì làm sao, Nguyên Mộc cũng không có để ý đến chuyện này. Hắn đôi mắt rũ xuống, được sự giúp đỡ của Triệu Thúc đưa ra bên ngoài.

Tiệc đính hôn cứ như vậy kết thúc khi Nguyên Mộc rời đi.

“Mẹ kiếp! Đây là mùi gì thế?” Lập Cạnh đột nhiên chửi ầm lên, sắc mặt nháy mắt đỏ rực lên.

“Có Người Dẫn Đường phát tiết! Mau sử dụng máy phun sương cánh ly, có ai mang theo thuốc giảm đau hay không?” Tống Dữ Lam vội vàng không ngừng mở miệng nói, đôi mắt trở nên đỏ hồng, đang liều mạng khắc chế thứ gì đó đang trỗi dậy trong bản thân của cô.

“Triệu Bàng, Mau mang người của các ngươi cút ra ngoài! Các ngươi đừng có ở đây phóng ra Tinh Tố khắp nơi!” Ôn Triệu tức giận quát mắng, tầm mắt của hắn nhìn chằm chằm một thiếu nữ đang nằm ở trong góc tường, ánh mắt hung ác, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống thiếu nữ kia, bị Tinh Tố của Người Dẫn Đường kí©h thí©ɧ, giờ phút này Ôn Triệu không kìm chế nổi du͙© vọиɠ của mình.

Khung cảnh lại càng trở nên hỗn loạn khi lại có thêm Lính Gác nhằm vào phía thiếu nữ kia mà lao tới, thèm khát không kém Ôn Triệu là bao.

“Người Dẫn Đường cùng Lính Gác mau rời khỏi nơi này mau!” Nguyên Triệu Lăng quát to, hắn ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào thiếu nữ kia, đem tên Lính Gác tới gần thiếu nữ ném thẳng ra bên ngoài, cứu thiếu nữ một mạng.

Trình Ly chỉ là một người bình thường, cô không ngửi được mùi của Tinh Tố của Lính Gác, cũng không ngửi được Tinh Tố của Người Dẫn Đường, nhìn thấy Người Dẫn Đường cùng Lính Gác không ngừng bị Tinh Tố kí©h thí©ɧ, trở nên mất đi lý trí, hóa thành dã thú, trong lòng cô kinh ngạc không thôi.

Trách không được Liên Minh cấm Lính Gác ở nơi công cộng không được phóng thích ra Tinh Tố. Cái này nào phải là Tinh Tố bình thường, rõ ràng là một loại thuốc khiến cho Người Dẫn Đường trở nên thèm khát, muốn cùng Lính Gác trải qua một trận giao hợp.

Mấy chục tên Lính Gác không ngừng chen chúc nhau trốn sau một cây cột, Trình Ly trốn cũng trốn sau một cây cột ở một chỗ khác, bàn tay cầm lấy một chùm nho, một bên ăn, một bên xem kịch cực kỳ thoải mái. Đồng thời cũng cô cũng muốn xem thử cô có thể sống được bao lâu ở chỗ này, khi đám Lính Gác càng lúc càng trở nên hỗn loạn, cũng may cô chỉ là người bình thường, không bị nhắm đến..