Chương 8: Bảo bảo không vui.

Tiến vào cửa là một người mặc một thân tây trang màu đen, gương mặt không thua gì minh tinh phương Đông, một đầu tóc đen nhánh dài tới đầu gối, mỗi một sợi dường như đều được chải chuốt tỉ mỉ, gọn gàng, làm người xem đều muốn...... Hỏi hắn gội đầu bằng loại dầu gội nào.

Hắn tuy rằng trưởng thành là người phương Đông, nhưng trang phục lại mười phần giống với quý tộc phương Tây, trong tay còn nắm một cây gậy màu bạc, thoạt nhìn nho nhã lễ độ, nhưng lời nói lại nửa điểm cũng không khách khí.

"Khi nào thì một cái trạm không gian nho nhỏ, cũng có quyền lực hành sử như tòa án tinh tế, nói vô tội liền vô tội?" Ánh mắt hắn nhíu lại, thẳng tắp bắn về phía Lục Nhân.

"Diêm...... Diêm Hiên, Bộ...... Bộ trưởng." Lục Nhân đột nhiên trợn to hai mắt, như là không thể tiếp thu việc này, cả người đều ngây ra.

Diêm Hiên tiến lên hai bước, cười đến càng sâu một chút, "Nga, thì ra cậu biết ta."

"......"

Vô nghĩa! Toàn bộ tinh tế ai mà không biết Diêm Vương sống này, Bộ trưởng Bộ ngoại giao Huyết tộc của Hồng Tinh, chuyên môn xử lý tất cả mọi chuyện trong và ngoài tộc, trừ vị huyền thoại kia ra, thì trong Huyết tộc nổi tiếng nhất chính là người này.

Hắn đáng sợ không phải do hắn có thân phận cao quý trong Huyết tộc, mà là tài ăn nói có thể đem chết nói thành sống kia, quả thực có thể nói hắn chính là chuyên xử lí các loại chuyện này, không từ trên người đối phương lột xuống một tầng da sẽ không bỏ qua. Có thể nói, mỗi lần Huyết tộc tham dự tranh cãi đều có bóng dáng của hắn. Mà mỗi trận tranh cãi đều sẽ diễn biến thành một trận đại chiến chủng tộc.

Nếu Huyết tộc bình thường đã là một vấn đề, thì vị Bộ trưởng này chính là vấn đề trong vấn đề. Bộ ngoại giao người ta đều là dùng để hóa giải mâu thuẫn, mà hắn là dùng để mở rộng mâu thuẫn.

"Diêm bộ trưởng...... Sao...... Ngài......Đích thân tới?" Vì sao Huyết tộc phái tới người tiếp ứng sẽ là vị tổ tông này a! Nội tâm Lục Nhân một mảnh hoang tàn, tựa hồ nghe được âm thanh game over.

"Ta nghe nói cậu muốn Bộ ngoại giao chúng ta một lời giải thích." Diêm Hiên cười đến phá lệ ôn nhu nói, "Cái này sao, ta sẽ cho Lục trạm trưởng một lời giải thích thỏa đáng a."

"A, ha hả, ha hả a......" Lục Nhân bi thương chảy ngược thành sông, rất muốn xuyên trở về lúc trước cho chính mình mấy cái tát, rảnh rỗi đi kết tội lung tung làm gì? "Hiểu lầm...... Hiểu lầm......"

Giải thích? Xem ra lúc này hắn thật sự muốn làm rõ tại đây.

"Trạm trưởng nếu đã biết ta, thì việc này càng dễ làm." Diêm Hiên tự động xem nhẹ nửa câu sau của hắn, buông tay xuống nói, "Bất quá mong quý trạm trước tiên cho ta một lời giải thích, ta muốn hỏi Lục trạm trưởng, bôi nhọ tộc của ta là kẻ xâm nhập; chưa cho phép đã kiểm tra đo lường gen tộc ta; lại còn giam giữ thành viên tộc ta mấy ngày, những việc này cậu tính toán giải thích như thế nào cho ta?"

"Diêm...... Diêm bộ trưởng."

"À đúng rồi, còn có một cái......" Ánh mắt hắn trầm xuống, ý ám chỉ nói, "Ý đồ ở dưới tình huống không có người giám hộ, lừa gạt con non tộc ta đáp ứng hiệp ước không bình đẳng."

Chân Lục Nhân mềm nhũn, thiếu chút nữa liền quỳ xuống, vừa rồi hắn đều nghe được. Xong rồi xong rồi......

Hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trong đầu nháy mắt hiện lên mấy chữ to "Chủng tộc lâm nguy." Mẹ ơi, hắn sắp thành tội nhân của chủng tộc.

"Diêm bộ trưởng, ngài nghe tôi nói, đây chỉ là hiểu lầm, chúng tôi lúc ấy cũng không biết......"

"Cậu không cần nói với ta." Diêm Hiên trực tiếp đánh gãy lời hắn nói, "Đến Tòa án vũ trụ nói đi!"

"......" Lục Nhân cứng đờ, lại mở không được miệng.

Ách, lời này sao Diêu Tư cảm thấy quen tai như vậy? Chẳng qua người lớn lên giống như minh tinh này, cư nhiên là Huyết tộc Bộ trưởng ngoại giao.

Quan lớn a......

Diêu Tư tư tưởng nhỏ ngóc đầu, tò mò nhìn chằm chằm người nọ vài lần, tức khắc có loại xúc động muốn đi lên chụp một tấm. Tuy rằng sớm biết sẽ có người tới đón cô, nhưng như thế nào cũng không đoán được, người tới là Bộ trưởng ngoại giao, quan chức Huyết tộc của N năm sau cư nhiên thân dân như vậy.

Có thể là nhận thấy được ánh mắt của cô, Diêm Hiên đột nhiên quay đầu nhìn lại cô. Ánh mắt nháy mắt liền híp thành một đường, chỉ là so với nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười lúc nãy, nụ cười này có vẻ nhiệt tình, thật lòng hơn nhiều.

"Con chính là bảo bảo kia phải không?" Hắn tháo bao tay ra, giơ tay sờ sờ đầu cô, vẻ mặt giọng điệu như đang dỗ đứa trẻ.

Bảo...... Bảo bảo?

Diêu Tư bị cái xưng hô kỳ quái dọa rồi, cô nơi nào giống một cái bảo bảo?

Đối phương lại một chút cũng không có phát giác chính mình xưng hô có gì không đúng, tiếp tục dỗ, "Ta họ Diêm, con có thể kêu ta là Diêm thúc thúc, không phải sợ, ta là đến mang bảo bảo về nhà nga."

"Cái kia...... Diêm bộ trưởng! Tôi họ Diêu, kêu Diêu Tư." Đừng gọi bảo bảo.

"Diêu Tư......" Diêm Hiên đọc một lần, vẫn cười mị mị nói, "Bảo bảo có cái tên thật hay!".

Đã nói không gọi bảo bảo.

"Kỳ thật, trước khi tôi ngủ say cũng đã 28 tuổi." Cho nên đừng kêu bảo bảo.

"Nga." Diêm Hiên gật gật đầu, "Thì ra con không những nhớ rõ tên, mà tuổi cũng đều nhớ rõ. Bảo bảo thật là lợi hại a!"

"......"

"Đừng khẩn trương." Diêm Hiên kéo ghế dựa qua ngồi ở bên cạnh cô, vẫn là dùng cái loại ngữ khí dỗ con nít kia ôn nhu nói, "Chờ Diêm thúc thúc xử lý xong việc này, chúng ta liền về nhà, bảo bảo chỉ cần phụ trách ngoan ngoãn ăn cơm ăn cơm, ngủ ngủ, vui vẻ chơi đùa là được nga."

Ăn cơm ăn cơm? Ngủ ngủ......

-_-!

"Từ từ." Thì ra hắn vừa rồi không phải nói giỡn, hắn là thật sự xem mình trở thành một cái bảo bảo, "Tôi không phải con nít."

"Biết biết, bảo bảo là người lớn 28 tuổi phải không." Vẻ mặt hắn "ta hiểu ta hiểu", hiển nhiên nửa điểm cũng không có đem lời của cô nghe lọt.

Khoé miệng Diêu Tư co rút, nhưng vừa nghĩ tới Huyết tộc tuổi tác đều trăm năm ngàn năm.

Đệch! 28 tuổi đúng là cái đứa bé.

"Con thức tỉnh là ngoài ý muốn, bất quá bảo bảo yên tâm, thúc thúc nhất định sẽ giúp con tìm được phụ thân. Trước đó, con có thể xem thúc thúc trở thành Người dẫn đường (Dẫn đạo giả)."

Người dẫn đường? Hắn nói chính là người biến đổi cô sao? Diêu Tư đối với việc này cũng không ôm hy vọng gì, lúc trước cô cũng chưa tìm được, hiện tại đều đã qua bao nhiêu năm, còn có thể tìm được người nọ mới là lạ.

"Bảo bảo yên tâm." Hắn lại lần nữa sờ sờ đầu cô, "Có thúc thúc ở đây, bảo đảm không ai dám khi dễ con." Nói rồi còn cố ý quay đầu lại nhìn người nào đó một cái.

Vốn dĩ đã vẻ mặt tuyệt vọng, Lục Nhân nháy mắt liền hóa đá, cả người tựa hồ thổi một cái liền bay mất.

"Diêm...... Thúc thúc." Diêu Tư có chút không đành lòng, tốt xấu gì người ta đã bưng trà rót nước xin lỗi mấy giờ liền, "Kỳ thật sự tình lúc trước, chỉ là hiểu lầm, tôi cũng có thể không phải con non mà các người nói tới. Tuy rằng trước khi tôi ngủ say thật sự chỉ có 28 tuổi, nhưng thời gian tôi ngủ say...... Có chút dài."

Cô nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định đem việc mình đến từ chính công lịch năm 2017 nói ra.

Nếu hiện tại Huyết tộc ở trong tinh tế đã không phải là bí mật, cô cũng không có gì không thể nói. Bao gồm chính mình vô duyên vô cớ bị biến đổi, còn có trận Huyết tộc đại chiến Đông Tây kia, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, tất cả đều nói rõ ràng.

Vốn cho rằng sẽ nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của đối phương, dù sao loại việc ngủ say trên trăm triệu năm này, dù là Huyết tộc cũng rất ít thấy đi.

Nhưng ánh mắt Diêm Hiên lại nửa điểm dao động đều không có, trầm mặc một lát mới mở miệng.

"Hóa ra con còn sót lại gen ký ức."

Gen ký ức? Đó là cái quỷ gì?

"Ừm, có thể nhớ lại những thứ này......" Vẻ mặt hắn bình tĩnh sờ sờ đầu cô, giơ tay khen, "Bảo bảo giỏi quá!"

Diêu bảo bảo: "......"

Được rồi, anh vui vẻ là tốt rồi.

****************

Hết chương 8.