Editor: Một Đời Bình An (
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenhdt.com.)
"A! A?" Khuất Trạch sửng sốt. Mới vừa rồi còn làm bộ mặt lòng tràn đầy căm phẫn. Nhất thời liền cứng lại, tựa hồ còn chưa kịp phản ứng lại.
"Khuất Trạch, anh tưởng tôi ngu sao?" Diêu Tư cười lạnh một tiếng, "Liên minh, Trùng tộc, còn có kiếp nạn Huyết tộc, là do tôi gây ra hay sao? Có quan hệ gì với tôi? Ngay cả việc gọi tôi là Điện hạ, hay kêu gọi anh về Hồng Tinh, là tôi làm sao? Tôi chưa từng bắt buộc các anh, bản thân anh cảm thấy khó chịu liền cho rằng mọi người trên thế giới đều sai hết sao? Anh cho rằng mọi người đều là mẹ anh sao?"
". . . . . ." Hắn nói không nên lời.
"Tôi mặc kệ anh có mục đích gì. Nhưng những chuyện phát sinh mấy ngày qua, cho dù anh có lý do chính đáng, thì nó cũng không liên quan tới tôi!"
"Cô. . . . . ." Hắn còn muốn nói gì đó, đột nhiên phía trên truyền đến âm thanh ầm ầm ầm.
Khuất Trạch ngẩn ngơ, cười khẽ một tiếng rồi sửa lại câu chưa kịp nói kia:
"Tới nhanh như vậy... cũng tốt!" Cũng không biết hắn nhấn trên tay cái gì. Nhất thời bốn bức tường trắng xóa xung quanh liền hạ xuống, hiện ra thế giới bên ngoài.
Lúc này, Diêu Tư mới phát hiện ra chỗ cô đang đứng chính là một cái thảm cỏ màu đỏ. Mà cái thảm cỏ này cô đã thấy qua, cách nơi cô ở rất gần, lúc trước còn từng đi tản bộ ở đây.
Lúc này trên bầu trời thảm cỏ có mười mấy cái phi thuyền, trên đó là một đám người Huyết tộc với gương mặt lo lắng.
"Điện hạ!" Diêu Tiềm là người đầu tiên nhảy từ trên phi thuyền xuống dưới. Hắn nhanh chóng bước tới bên cạnh cô, "Ngài thấy thế nào?" Hắn nhìn cô một cái. Rồi ngay lập tức cầm ra một món đồ giống như là máy kiểm tra đo lường. Hắn lôi kéo cô kiểm tra toàn diện, "Đã để cho ngài phải chịu khổ nhiều rồi. Đều do tôi. Đến bây giờ mới phát hiện ra ngài đang ở nơi này." Vẻ mặt hắn như sắp khóc.
"Tôi không sao." Cô đành phải mỉm cười nhìn hắn.
"Làm sao có thể không sao được chứ? Ngài mất tích trong một thời gian dài như vậy. Vẫn là do...." Hắn đột nhiên nhớ ra điều gì, liền quay đầu về phía Khuất Trạch lớn tiếng nói, "Đại trưởng lão, người làm quá rồi! Tại sao người có thể mang Điện hạ đi như vậy, còn cố ý che giấu tín hiệu. Rốt cuộc người muốn làm gì Điện hạ?"
"Ha hả, Tiểu Thập Tam. Không phải vẫn còn rất tốt hay sao?" Là hắn thảm hơn có được không!
"Như vậy mà người cũng khen được à!" Diêu Tiềm chỉ vào Diêu Tư mặt xám mày tro, càng nhìn hắn càng muốn khóc thêm. Hắn quay đầu lại nhìn Khuất Trạch. Lúc này mới phát hiện ra hắn có điều bất thường, "Đại trưởng lão, người bị sao vậy? Tại sao người lại luôn khom người?"
"Ách... chuyện ngoài ý muốn thôi." Khuất Trạch đưa tay phải ra làm bộ dạng không sao, nhớ tới lúc trước bị đánh, đột nhiên cảm thấy ngày càng đau. Không hổ là lão tổ tông của bọn họ, đánh người mà cũng... chuyên nghiệp tới như vậy!
Diêu Tiềm vẫn còn hơi nghi ngờ. Diêu Tư liền nắm lấy Khuất Trạch, vứt hắn qua chỗ Diêu Tiềm nói, "Người này giao cho các người. Các người muốn xử lý hắn như thế nào thì tùy. Chỉ cần nói cho tôi biết một tiếng là được."
Diêu Tiềm vội vàng đỡ lấy, đem người giao cho mấy trưởng lão ở phía đằng sau.
"Điện hạ không sao là tốt rồi." Nhị trưởng lão ở phía sau nhìn cô một cái, liền thở phào ra một hơi. Sau đó, hắn quay đầu lại trừng mắt nhìn Khuất Trạch nói, "Đại trưởng lão, việc lần này là do ngài tự mình chủ trương hành động, đã khiến cho người trong tộc vô cùng bất mãn. Sự việc lần này, người chịu toàn bộ trách nhiệm đi."
" Được, được, được!" Khuất Trạch giơ hai tay lên, làm động tác đầu hàng, "Tôi cùng các người trở về, muốn xử lý thế nào thì tùy các người."
Hắn vừa nói vừa một tay đỡ lưng, một tay dùng sức trèo lên phi thuyền, còn không quên quay đầu lại, hướng về phía cô vẫy vẫy tay nói, "Tạm biệt nga, tiểu điện hạ."
Nhìn bộ dạng lợn chết không sợ nước nóng kia, nhất thời khuôn mặt của các vị Trưởng lão đều đen lại. Bọn họ vội vội vàng vàng tới chỗ Diêu Tư chào hỏi, lại dặn dò đi dặn dò lại Diêu Tiềm mấy lần, mới lần lượt sôi nổi lên phi thuyền bay về phía Viện Trưởng lão.
Trong phút chốc, trên thảm cỏ lúc này chỉ còn lại Diêu Tiềm và cô.
"Các người định xử lý hắn như thế nào?"
Diêu Tư nhịn không được liền hỏi. Nhìn bộ dạng nghiêm túc vừa rồi của các trưởng lão. Xem ra chuyện hắn mang cô đi nhiều ngày như vậy đích thật là chuyện đại sự, "Đừng bảo là cho hắn yên giấc ngàn thu nha."
"Điện hạ. . . . . ." Diêu Tiềm nhìn cô có chút kỳ lạ, "Vì sao ngài lại hỏi như vậy?"
Diêu Tư đem chuyện Khuất Trạch vừa nói kể lại cho hắn nghe, "Hắn nói hắn bắt cóc tôi là vì hắn bất mãn tôi chưa từng bảo vệ cho Huyết Tộc. Nhưng tôi lại có được thân phận như vậy."
Diêu Tiềm nghe xong. Vẻ mặt liền biến đổi, vẻ mặt so với trước càng thêm cổ quái, tựa như bị táo bón vậy.
Một lúc sau, hắn mới hỏi, "Điện hạ, ngài cảm thấy... lấy đặc tính của tộc ta, còn cần người bảo vệ sao?"
Diêu Tư sửng sốt, nhất thời cả người cứng đờ lại.
Đệch! Đệch! Đệch! Đệch! Cho nên vừa rồi hắn làm bộ mặt tràn đầy căm phẫn, đều là nói hươu nói vượn sao?
"Theo như hiểu biết của tôi đối với Đại Trưởng lão. Đại trưởng lão rất có thể.... có thể chỉ đơn thuần lợi dụng người để làm thí nghiệm mà thôi."
"......... Hiện tại đuổi theo đánh hắn một trận còn kịp không?"
*****************
Hết chương 25.