Chương 195: Vương giả trở về

“Ngài có ý tứ gì?” Lận Lung cũng là vẻ mặt không dám tin, “Ngài muốn bội ước sao?”

Không chỉ là hắn, ngay cả các Huyết tộc khác vừa mới xuyên qua, cũng mang vẻ mặt ngơ ngác nhìn Đại thân vương kia, Huyết tộc xác thật không phải người nuốt lời.

“Vốn dĩ ta chỉ là có chút hoài nghi……” Nhóc con tên Nguyên Tiễn trầm giọng mở miệng, đôi mắt tỏa sáng, dường như đè nén nỗi hưng phấn lớn lao nào đó, “Nhưng nhìn thấy các người thì ta xác định. Hoàn cảnh thế giới này cùng vũ trụ của chúng ta không khác lắm, hơn nữa liên tiếp xuất hiện hai khế ước giả, còn có chủng tộc cường đại giống như chúng ta. Nào có chuyện vừa khéo như vậy, trừ phi…… Thế giới này chính là thế giới song song với chúng ta!” Đôi mắt cậu ta càng thêm sáng ngời, quay đầu về phía mọi người lớn tiếng gọi, “Thế giới song song có ý nghĩa gì, cái này mọi người đều biết, cho nên…… Khế ước giả của chúng ta, nhất định ở chỗ này! Thế giới như thế, sao có thể vứt bỏ!”

Lời này của cậu ta vừa thốt ra, toàn trường nhất thời yên tĩnh một giây.

Ngay sau đó, tiếng hoan hô thật lớn, vang lên hết đợt này đến đợt khác. Đôi mắt của toàn thể Huyết tộc đều lóe lên ánh sáng giống như tên Đại thân vương kia, đó là…… Ánh mắt của cẩu độc thân.

Cái gì là vinh quang, cái gì mà hứa hẹn, cái gì mà đơn đấu, tôn nghiêm chủng tộc gì đó, nháy mắt tất cả đều cho chó ăn.

Đáy lòng Diêu Tư trầm xuống, xong rồi!

Vốn các cô ra vẻ cường đại, chính là thành lập trên việc đối phương không hiểu rõ thế giới này, mà dưới tình huống Lận Lung đệ trình báo cáo cũng không kỹ càng tỉ mỉ. Bọn họ tuy rằng có suy đoán, nhưng cũng không thể xác định có phải thế giới song song hay không. Hơn hết, Lận Lung cũng không có nói cho bọn họ biết Huyết tộc ở thế giới này, kỳ thật là bắt nguồn từ Vương Nhị Ma. Cho nên các cô mới nỗ lực giả dạng biểu hiện Huyết tộc bên này so với tưởng tượng của bọn hắn còn mạnh hơn, muốn cho bọn họ biết khó mà lui.

Lại không nghĩ rằng tên Đại thân vương này, ngược lại trực tiếp từ điểm đó xác định suy đoán bên này chính là thế giới song song. Có khế ước giả, lại có chủng tộc tương đồng, đây không phải song sinh thì là cái gì? Nhất thời cô có loại cảm giác bê đá đập chân mình, thật là đậu má!

Đậu má, việc này thật nhức trứng mà!

Con nít con nôi gì đó, ghét nhất!

“Thế giới này phải là của chúng ta, không người nào có thể ngăn cản.” Đại thân vương hô một tiếng, quay đầu nhìn về phía các cô, ánh mắt ấy đã hoàn toàn thay đổi, nếu nói trước đó còn có chút kiêng kị, hiện tại đã hoàn toàn biến thành điên cuồng, “Vì khế ước giả, bắt lấy bọn họ!”

Ngay sau đó trên vạn Huyết tộc, liền vọt về phía bọn họ, đầy trời dị năng giống như không cần tiền đánh về phía này, trong nháy mắt đem cả không gian vũ trụ đen nhánh chiếu sáng một vùng.

“Đi mau!” Mộ Huyền còn chưa có hoàn toàn khôi phục dị năng, nháy mắt phóng thích ra tất cả, hình thành một bức tường ánh sáng thật lớn dựng ở phía trước. Vung tay một cái, mở ra một cái cửa vào không gian truyền tống, thuận thế liền đem cô đẩy vào trong.

“Mộ Huyền!”

“Về Hồng Tinh.”

Anh chỉ kịp dặn dò một câu, liền xoay người đón đầy trời Huyết tộc đang đến, các loại dị năng nổ ầm bên người anh.

“Đi mau, bằng không không còn kịp nữa.” Lận Lung đi vào không gian truyền tống, duỗi tay kéo cô. Khát vọng của Huyết tộc đối với khế ước giả hắn nhất rõ ràng, đó chính là ý nghĩa tồn tại của bọn họ, ai cũng không ngăn cản được. Việc này đã mất khống chế, một trận đại chiến đã không thể tránh khỏi, “Cô còn tồn tại, cậu ta sẽ không chết được.”

Diêu Tư nắm thật chặt lòng bàn tay, xoay người đi về không gian truyền tống, không sai! Cô ngoại trừ tinh thần lực, thì chính là rác rưởi. Lưu lại nơi này chỉ làm Mộ Huyền phân tâm, Huyết tộc thuần huyết không thể bị đồng tộc gϊếŧ chết, nhưng lại có thể gϊếŧ cô. Chỉ cần cô tồn tại, Mộ Huyền sẽ không chết được. Không thể lãng phí cơ hội chạy trốn anh vất vả tạo ra vì bọn họ, cô phải đi, bảo vệ tốt chính mình, bình tĩnh bình tĩnh……

Ầm ầm ầm……

Bức tường ánh sáng mà Mộ Huyền toàn lực chế tạo nháy mắt vỡ ra, muôn vàn vệt sáng dị năng bay thẳng đến trên người anh. Cảnh tượng ấy phảng phất như dừng lại, cô tận mắt nhìn thấy dị năng kia xuyên qua thân thể anh, màu máu đỏ tươi chói mắt một lần nữa nhuộm đỏ chiếc áo đã biến thành màu đen của anh. Ánh sáng càng ngày càng nhiều, như là thủy triều cuồn cuộn, cắn nuốt hết thảy, có cái đâm thẳng vào cánh tay anh, có xuyên qua trên đùi, còn có mấy cái đâm thẳng vào ngực……

Bình tĩnh……

Cái rắm a!

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Lão tử liều mạng với các ngươi!

Cô chỉ cảm thấy trong đầu ‘ong’ một tiếng nổ tung, cái gì mà lý trí, logic, cmn nhét cả vào miệng chó đi. Khi hồi thần thì cô đã xuất hiện ở bên người Mộ Huyền. Trong nháy mắt cảm xúc giận dữ căm phẫn vọt tới đỉnh điểm, đáy lòng có cái gì ‘răng rắc’ một tiếng nứt ra, trong đầu có hình ảnh vụn vặt thoáng hiện qua trước mắt. Cô theo bản năng đem tất cả năng lượng trong thân thể cộng thêm tinh thần lực cùng nhau phóng thích ra ngoài.

Hết thảy đều giống như là pha quay chậm, cô thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng những luồng sáng dị năng càng ngày càng tiếp cận, mang theo hơi thở tử vong và sát ý nồng đậm, trực tiếp nhắm ngay ngực Mộ Huyền.

Cô theo phản xạ có điều kiện, vươn tay giống như là túm lấy sợi dây, dùng sức kéo lại.

Sau đó……

Liền bắt được…… Bắt được…… Rồi……!

(⊙_⊙)

Những ánh sáng hình thành từ dị năng đó giống như là thật thể, hội tụ ở trên lòng bàn tay cô, cô cơ hồ là theo bản năng,

tựa như rút lông dùng sức kéo về phía bên này.

Chỉ nghe thấy vang lên một loạt âm thanh ‘bựt bựt bựt’ cực kỳ nhỏ giống như cái gì đó bị rút ra. Ánh sáng trong tay lập tức hóa thành từng đốm sáng rồi biến mất, tựa như chưa từng tồn tại.

Toàn thể: “……”

Huyết tộc cùng tiểu đồng bọn bọn họ đều sợ ngây người, hiện trường nhất thời im như thóc, ngay cả ba người Lận Lung cũng đã quên chui ra từ không gian truyền tống.

Phốc……

Cũng không biết là ai phun ra một búng máu, trong nháy mắt tựa như mở ra chốt mở nào đó, hơn phân nửa Huyết tộc bắt đầu liên tiếp ói máu, mỗi người đều vẻ mặt tái nhợt, dáng vẻ giống như đã bị thương nặng sắp ngã xuống.

Trong chốc lát, trên vạn Huyết tộc, đã gục hơn phân nửa.

Cô bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, lập tức tỉnh táo lại.

Vừa rồi…… Đã xảy ra cái gì?

“Ta…. Dị năng, sao lại thế này?”

“Ta không cảm giác được dị năng, tại sao lại như vậy?”

“Cô…… Cô ta thật sự có thể phế bỏ dị năng của người khác.”

“Năng lượng vừa nãy là cái gì? Thật…… Thật là khủng khϊếp, chân ta nhũn rồi.”

Ơ?

Diêu Tư theo bản năng nhìn ‘móng vuốt’ của mình, vừa rồi cô bắt lấy một bó to, rồi dùng sức rút ra, chẳng lẽ là dị năng của bọn họ!

(⊙_⊙)

Sao lại thế này? Cô bật hack có chút lớn rồi a!

“Nguồn năng lượng vừa rồi….” Đại thân vương mang hình hài con nít kia niệm một câu, khác với vẻ hoảng sợ của chúng Huyết tộc, cậu ta tựa hồ đang nghĩ đến cái gì, đôi mắt vụt sáng ngời, giọng nói mang theo kích động cùng hưng phấn mà lẩm bẩm, “ Không sai, năng lượng này tuyệt đối không sai, có thể không chế dị năng của tộc ta chỉ có….”

Bóng dáng cậu ta chợt lóe, lập tức xuất hiện ở trước mặt cô.

Diêu Tư hoảng sợ, theo phản xạ ôm lấy Mộ Huyền bên cạnh.

Oắt con chết tiệt, nhóc lại muốn thế nào.

Cậu ta lại đột nhiên quỳ một gối xuống với cô, một tay đặt ở ngực, ngẩng đầu hai mắt tỏa sáng nhìn về phía cô, “Chúng ta rốt cuộc tìm được ngài, Nữ vương Bệ hạ!”

Diêu Tư: “……”

Mộ Huyền: “……”

Cái quỷ gì? Đây là…… Tư thế cầu xin tha thứ kiểu mới?