Chương 10: Gà bệnh mạnh mẽ xoay người.

"Diêm. . . . . . Thúc." Diêu Tư có một nghi vấn, "Không phải nói tất cả người Lam Tinh đều tuyệt chủng sao? May mắn còn sống sót cũng đã sớm chuyển thành Huyết tộc, vì sao còn có Huyết tộc huyễn tể đây?" Nếu như nói chỉ có người Lam Tinh mới có thể chuyển đổi thì cái này liền không logic a.

"Hỏi rất hay!" Vẻ mặt Diêm Hiên vui mừng cho cô lời khen, "Có thể phát hiện vấn đề này, bảo bảo thật là thông minh."

". . . . . ."

Hắn ấn màn sáng trong tay tạo thành quyển sách, mở ra một ít tài liệu, tiếp tục cung cấp kiến thức cho cô.

"Huyết tộc chúng ta đúng là không thể dựng dục, hơn nữa từng cái Huyết tộc chỉ có thể chuyển đổi một con nối dòng." Hắn vẻ mặt trịnh trọng, "Cho nên truyền máu đối với Huyết tộc mà nói cả đời chỉ có một lần, cực kỳ quan trọng. Trừ phi là gặp phải vạn bất đắc dĩ, tỷ như giống ngày tận thế của Lam Tinh, mới có thể không bị hạn chế này. Cũng bởi vì như thế, mỗi một thời đại Huyết tộc nhân số cũng là cố định, chỉ khoảng chừng ba nghìn. Cho nên chúng ta cũng được gọi là Đệ Tam tộc."

Đệ Tam tộc, cho nên cũng là bởi vì cái này, lúc trước bác sĩ Vương bọn họ mới gọi Địa Cầu là hành tinh thứ ba sao?

"Người Lam Tinh mặc dù đã không còn tồn tại." Diêm Hiên thở dài, "Nhưng với kỹ thuật gen hiện nay, chỉ cần tìm được gen của người Lam Tinh trước kia, có thể phức hợp tạo ra người Lam Tinh."

"Phục chế người!" Diêu Tư mở to mắt.

"Đúng vậy. Bất quá. . . . . ." Hắn có chút đáng tiếc lắc lắc đầu, "Gen vốn có tính duy nhất, có thể thành công phục chế là vô cùng ít, cho nên cho dù có kỹ thuật này, tỷ lệ thành công vẫn vô cùng thấp. Hơn nữa cuối cùng thành công phục chế ra người Lam Tinh, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ mang theo chút đặc tính gen nguyên bản."

"Đặc tính gen?" Là ý gì?

"Tỷ như có mang theo chút trí nhớ của kiếp trước ...." Hắn nhìn về phía cô, cười đến ánh mắt híp lại, "Tựa như bảo bảo nha."

Diêu Tư sửng sốt, thì ra hắn cho là chuyện mình nói, là bởi vì gen mang lại trí nhớ, khó trách hắn lúc đó một chút cũng không kinh ngạc.

"Bất quá bảo bảo yên tâm, những kí ức này không bao lâu sẽ biến mất." Hắn vuốt vuốt đầu của cô an ủi, "Rất nhanh con sẽ biến trở về, là bảo bảo ngoan chân chính . Đến lúc đó những thứ cần phải học tập, sẽ rất nhiều rất nhiều ."

". . . . . ." Nguyên lai là bởi vì vậy hắn mới kiên định kêu cô là bảo bảo sao? Nhưng cô thật không phải là người phục chế a.

"Trên người của con vốn hẳn là còn nhiều thiếu sót." Diêm Hiên suy đoán, "Cho nên ba ba của con mới có thể để con nhỏ như vậy liền ngủ say, chẳng qua là không nghĩ tới bởi vì kế hoạch chung tinh, con liền bị đánh thức." Hắn cau mày, trên mặt hiện lên tia tức giận, "Bất quá bảo bảo không cần lo lắng, chờ chúng ta về nhà, điều tra sẽ biết. Thuận tiện kiểm tra huyết thống con một chút, xem bảo bảo là Huyết tộc đời thứ mấy."

"Về huyết thống..., tôi biết."

"Nga?" Diêm Hiên nhíu mày hỏi. "Là trước khi ngủ say Người dẫn đường nói cho con? Vậy bảo bảo là đời thứ mấy a?"

Cô yếu ớt vươn năm ngón tay, "Ngũ." Không phải là thời Ngũ Đại sao.

"Năm mươi? Hay là năm trăm?"

". . . . . . Gì?" Diêu Tư bị hắn hỏi mà có chút ngây ngốc, này cùng kia?

"Nghĩ không ra sao?" Diêm Hiên thở dài, an ủi sờ sờ đầu của cô, "Không sao, có thể nhớ tới năm đã rất tuyệt nga, hiện nay Huyết tộc đời thứ năm mươi mấy còn thừa không bao nhiêu, muốn tìm được có thể cần chút thời gian, nhưng tộc nhân từ năm trăm đời về sau có con nối dòng, là rất dễ dàng tra được ."

"Chờ. . . . . . Chờ một chút!" Tim cô chợt nhấc lên, đột nhiên nhô ra một ý nghĩ hoang đường, "Diêm. . . . . . Thúc, tôi có thể hỏi một chút ngài là đời thứ mấy không?"

Diêm Hiên cười đến híp lại thành một đường, vẻ mặt thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bạn nhỏ thật là một thúc thúc tốt, "Huyết thống của thúc thúc tương đối gần phía trước, là Huyết tộc đời thứ bốn mươi tám nha."

"Bốn mươi tám!" Cô mạnh mẽ trợn to hai mắt, mẹ nó nha, điều này sao có thể? Cái này tiến độ cũng quá nhanh đi, cô lúc trước còn chứng kiến đại chiến tam đại, " Vậy mười đời Huyết tộc đầu tiên đâu?"

"Huyết tộc mười đời đầu ngay từ lúc tận thế trước kia đã không còn, bây giờ chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết." Diêm Hiên kiên nhẫn trả lời, "Hôm nay trong Huyết tộc trừ Bệ hạ ra, đều là Huyết tộc đời thứ ba mươi trở đi."

"Ba mươi. . . . . . trở đi! !"

"Con non nhỏ nhất đã truyền thừa đến hơn bảy trăm đời rồi, bảo bảo không cần lo lắng, bối phận của con cũng không phải là nhỏ nhất."

"Bảy. . . . . . Hơn bảy trăm đời!" Đây cũng là quá xa đi.

"Đúng nha." Thấy vẻ mặt cô vẫn ngơ ngác, Diêm Hiên cho là cô bất mãn máu của mình, tiếp tục an ủi, "Huyết thống của bảo bảo còn chưa có xác định, cũng có thể không phải là năm trăm đời sau này. Nếu như là đời thứ năm mươi mà nói..., vậy bảo bảo con chính là công chúa nhỏ của Huyết tộc chúng ta."

"Công chúa? Không không không......" Tôi không phải công chúa của các người, bởi vì, tôi là tổ tông của anh a!

Cô thật không nghĩ tới, Huyết tộc cư nhiên đã truyền tới nhiều đời như vậy, Huyết tộc toàn tinh tế đều bắt đầu từ hai con số. Ấn theo Huyết tộc lý thuyết cơ bản số đời càng nhỏ, năng lực càng mạnh.

Vậy đời thứ năm. Gà bệnh. Vật hi sinh như cô, chẳng phải là có thể đi ngang sao?

A...... Ha hả...... Ha hả a......

Không nghĩ tới, gà bệnh như cô, còn có một ngày có thể mạnh mẽ xoay mình!

Hạnh phúc tới quá đột nhiên, cô cần giảm xóc một chút.

Ông trời đột nhiên đối với cô tốt như vậy, cô sẽ không quen.

"Diêm bộ trưởng, kỳ thật tôi......"

Tích tích tích......

Lời cô còn chưa nói xong, quang não trên cổ tay Diêm Hiên lại đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở, từ bên trong trồi lên một đóa hoa màu đỏ nửa trong suốt, đang chợt lóe lên ánh sáng.

"Nhanh như vậy liền đến." Hắn đứng lên, kéo tay cô nói, "Người tiếp ứng của chúng ta tới, bảo bảo còn có cái gì muốn biết, về nhà thúc thúc lại nói cho con được không?"

Nói xong lôi kéo cô ra cửa. Diêu Tư đành phải đem lời nói đến miệng lại nuốt trở về, nghĩ lại, ấn theo khuynh hướng hắn đem mình thành bảo bảo mà nói, phỏng chừng cho dù cô nói mình là đời thứ năm, hắn cũng sẽ không tin tưởng, không bằng trở về thí nghiệm huyết thống lại nói.

Không vội, trở về tôi sẽ khiến cho anh biết tôi có bao nhiêu trâu bò!

"Thúc thúc tới đón chúng ta kêu Lệ Việt, là một vị bằng hữu ở dị tộc của Diêm thúc thúc." Diêm Hiên đưa cô tới đài quan sát nơi cô xem Địa cầu bị phá hủy.

Diêu Tư lúc này mới phát hiện, trên đây đã đứng thật nhiều người, đếm sơ phỏng chừng có mấy trăm người, vừa thấy các cô ra tới liền đồng loạt nghiêm hành lễ. Mà đứng ở đằng trước, đúng là Lục Nhân vẻ mặt cười đến khổ sở, đi theo sau hắn là phó trạm trưởng cùng bác sĩ Vương.

"Diêm Bộ trưởng phải rời đi sao?" Lục Nhân nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn tới, "Hồng Tinh đường xá xa xôi, Diêu tiểu thư lại còn nhỏ, sợ sẽ rất vất vả, không bằng ở trạm không gian chúng tôi nghỉ ngơi một đoạn thời gian, tôi sẽ liên lạc với Liên minh phái quân hạm vui vẻ đưa tiễn, ngài cảm thấy thế nào?"

"Không cần!" Diêm Hiên trực tiếp cự tuyệt, "Ta đã liên hệ bằng hữu ở Tiên tộc, hắn đã tới rồi."

Sắc mặt Lục Nhân càng xám trắng, cả người tựa hồ đều viết bốn chữ to "Sống không còn gì luyến tiếc".

Diêm Hiên mang theo cô đi tới giữa đài tương tự như nơi hạ cánh, quay đầu lại khóe mắt quét qua hắn ( LN ) liếc nhìn một cái, không biết có phải lời cầu tình của cô có tác dụng hay không, hay là hắn động lòng trắc ẩn, đột nhiên quay đầu lại nói, "Đúng rồi, về sự tình lúc trước, bởi vì bảo bảo yêu cầu, ta cũng liền không truy cứu."

"Diêm bộ trưởng!" Lục Nhân vui vẻ, nháy mắt cả người đều sống lại, cười đến trên mặt đều sắp nở hoa, "Cảm ơn Diêm bộ trưởng đã hiểu."

"Bất quá......" Diêm Hiên giọng nói vừa chuyển, khóe miệng gợi lên một cái tươi cười tà khí, "Ngươi đánh thức cục cưng ngủ say, nếu sau này Người dẫn đường của bé con có tìm ngươi phiền toái hay không, ta đây liền quản không được."

Lục Nhân cứng đờ, đột nhiên nhớ tới Huyết tộc du͙© vọиɠ chiếm hữu so với bất tử còn đáng sợ hơn, nụ cười cứng lại, toàn thân giống như hóa đá, còn là đang ở trạng thái rạn nứt.

Diêu Tư xem xét ý cười vui sướиɠ khi người gặp họa ở khóe mắt Diêm Hiên kia cơ hồ sắp giấu không được, khóe miệng nhếch lên.

Này nha tuyệt đối là cố ý? Trước khi đi còn muốn cắm cho người ta một đao sao?

"Bảo bảo, Lệ thúc thúc tới nga." Diêm Hiên chỉ chỉ trên không.

Diêu Tư theo phương hướng mà hắn chỉ ngẩng đầu lên.

...... Nháy mắt cứng đờ.

Đệch!

———————————

****************

Đoán xem Diêu Tư nhìn thấy gì? ^-^

Hết chương 10.