Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tinh Tế Lưu Đày: Khế Ước Bất Bình Đẳng

Chương 4: Tình tay ba trên đường phố

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trần Cát Anh sau khi tố hôn phu xong liền quay qua cô gái đang cầm bó hoa hồng đỏ thắm nói lớn:

“Tư Nguyệt chị là bạn em kia mà, vì sao có thể làm vậy, lần trước em bắt gặp chị ra khỏi khách sạn với anh Trọng Quân chị đã nói gì.”

Cô dừng lại một chút, hài lòng khi thấy quần chúng xung quanh hít hà nhỏ giọng tám với nhau.

“Trời ơi từng vào khách sạn với nhau rồi!”

Nghe được điều cần nghe, Trần Cát Anh tiếp tục: “Chị còn nhớ không hu hu, chị ơi em buồn quá, hu hu, khi ấy chị nói với em rằng hai người chỉ là bạn, không phải như em nghĩ, nhưng giờ thì sao, gia đình em còn chưa đi chị và anh ấy đã chuẩn bị hoa để cầu hôn rồi hu hu, chị ơi chị làm vậy sau này em còn dám quen bạn nữa sao hu hu, tại sao chứ hu hu đau lòng quá!”

Những lời cô nói khiến hai người đối diện bối rối, cô gái bị gọi là chị Tư Nguyệt kia trừng mắt to đến mức muốn nứt ra, tự hỏi con nhỏ ngốc Trần Cát Anh bình thường chỉ biết nhỏ nhẹ nói chuyện sao hôm nay có thể khóc đến mức cả nửa con phố cũng phải vây lại xem thế này.

Cô ta không dám đối kháng với Trần Cát Anh trong tình trạng mất kiểm soát như vậy, vội vàng kéo tay Lê Trọng Quân bên cạnh, sau đó giả vờ đỏ mắt chuẩn bị khóc cùng với Trần Cát Anh.

Một người biết diễn như Trần Cát Anh chỉ cần nhìn qua là biết cô ta muốn làm gì, lập tức gào lớn, tiến lại chộp lấy tay Cao Tư Nguyệt:

“Chị ơi chị đừng khóc, đừng rơi nước mắt, hu hu, em biết chị thích anh ấy lâu rồi, hồi đầu em đã hỏi chị có yêu anh ấy không, nếu chị yêu em sẵn sàng bảo cha mẹ hủy hôn để hai người đến với nhau, nhưng chị sợ vì nếu anh Trọng Quân không có gia đình em chống lưng sẽ chẳng vào nổi trường quân đội bởi điểm số cá nhân quá thấp, gốc gác gia đình không đủ tiêu chuẩn. Em thật ngốc tại sao lại chia rẽ tình cảm của hai người chứ, chị vì anh ấy mà hy sinh nhiều như vậy có đáng không hu hu chị ơi!”

Trần Cát Anh giả vờ ôm lấy Cao Tư Nguyệt đẩy bó hoa hồng to tướng rơi xuống đất, đạp lên giẫm nát, vùi mặt vào vai áo cô ta cọ mạnh lau hết nước mắt nước mũi, vừa lau vừa gào vô cùng thảm thiết.

“Nếu như nhà em không xảy ra chuyện, em sẽ cố gắng bảo cha nâng đỡ anh Trọng Quân lên chức cao hơn sau khi ra trường, rồi sẽ nhường lại vị trí bên cạnh anh ấy cho chị, như vậy chị có thể một bước lên làm phu nhân tướng quân không cần trải qua gian khổ đã có thể đón lấy vinh quang, hu hu, chị ơi em thương chị quá, hu hu chị ơi em đau lòng quá, hắt xì!”

Một đống chất nhầy không thể nói tên oanh liệt nằm gọn trên cổ áo Cao Tư Nguyệt, cảm giác nhớp nháp khiến cô ta nhịn không được đẩy mạnh Trần Cát Anh ra.

Trần Cát Anh rất biết thuận thế ngã xuống nền đường, trong phút chốc tiếng khóc im bặt, cô bày ra vẻ mặt khó tin nhìn về phía Cao Tư Nguyệt, giống như thể tình cảm mình trao đi bị ai đó chà đạp đến mức khó tin.

Người dân xung quanh thông qua lời thoại trong lúc khóc của cô đã vẽ ra một đống kịch bản yêu hận tình thù, chàng trai vì muốn trèo cao mà bám lên nhà cô gái nhỏ đáng thương, phía sau vẫn gian díu với người khác, người này không hay lại chính là bạn thân của cô gái nhỏ…

Sau một vài giây im lặng để đẩy cao bầu không khí, Trần Cát Anh lần nữa khóc lớn, khóc còn tê tâm liệt phế hơn lúc trước:

“Anh Trọng Quân em phải làm gì đây, gia đình gặp nạn, em chỉ còn mình anh làm chỗ dựa, em biết anh không muốn giúp em chẳng trách nhưng làm ơn đừng làm em đau lòng thế này, hu hu, anh và chị ấy chịu khó ít hôm nữa cha mẹ em cùng em bị đày về tinh cầu 1000 lúc đó anh muốn làm gì chẳng được, sao cứ phải là bây giờ, hu hu.”

Trước đó mọi người không nhận ra cặp đôi và cô gái đang khóc thảm thiết kia là ai, nhưng giờ khi nghe tới việc đi đày tới tinh cầu 1000 họ đã nhận ra.

“Đây chẳng phải là con gái nhà Trần Cát Gia tướng quân sao, nếu vậy người con trai kia là Lê Trọng Quân vị hôn thê của cô ấy.”

“Trời ơi khi trước tôi còn xem cậu ta là hình mẫu bạn trai lý tưởng đấy, lúc nào cũng nhắc tới bạn gái, mua quà tặng cho bạn gái cũng lên báo cơ mà, sao bây giờ lại, chật chật không ngờ…”

Vô số tiếng xì xầm bàn tán khiến Lê Trọng Quân tái mặt, hắn không ít lần mở miệng muốn chặn họng Trần Cát Anh nhưng bất thành, Trần Cát Anh như biết hắn muốn làm gì, mỗi lần mở miệng cô ta liền hét lên, che lấp toàn bộ lời hắn muốn nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »