Chương 23: Không bỏ lại thứ gì

Không tìm được gì ở nhà Trần Cát Anh, nhóm người chẳng có một lời xin lỗi, kéo nhau rời đi để lại một bãi chiến trường.

Trần Cát Gia tức đến mức thở từng hơi khó nhọc.

Trần Cát Anh lượn lờ khắp nhà, cố gắng nhặt lại những thứ còn nguyên vẹn. Những thứ bị bể đều là đồ sứ, bình trà, còn lại đều có thể dùng.

“Mẹ con muốn dọn sạch nhà mình, tường bao cũng phải nạy hết, giấy dán tường đều phải bóc sạch.” Trần Cát Anh nói.

Hà Ngọc đương nhiên muốn làm như thế: “Ngày mai khi chúng ta rời đi căn nhà này chắc chắn sẽ được đưa lại cho tên khốn đó, mẹ cũng muốn dẹp thật sạch nhưng không thể làm được.”

“Là tên nào?” Trần Cát Anh khá tò mò.

Hà Ngọc không vui đáp: “Đinh Minh Tri, kẻ mà con vừa nói chuyện đấy.”

Nghĩ tới khuôn mặt của hắn là cô lại bực: “Nếu tên đó sẽ vào đây ở thì chuyện dọn dẹp trong nhà mẹ để con làm, dù có phải đào hố chôn con cũng không để lại ngôi nhà tốt cho hắn. Giờ cha và mẹ vào phòng nghỉ ngơi đi, có nghe thấy tiếng động gì cũng không được ra ngoài.”

Trần Cát Gia đang rất bực nên không muốn nói thêm gì, Hà Ngọc cũng vậy nhìn hành động vừa rồi của Đinh Minh Tri, bà càng không muốn cho tên khốn đó được dễ dàng, đáng tiếc giờ đây họ chẳng thể làm được gì.

“Con muốn làm gì cứ làm đi, dọn càng sạch càng tốt!” Nói rồi bà đỡ chồng vào phòng nghỉ ngơi.

Trần Cát Anh mỉm cười, bắt đầu thu đồ vào không gian, chỉ cần là một món đồ còn nguyên vẹn cô đều thu vào hết, kể cả đó là món vô dụng nhất ví dụ như giấy dán tường, bình hoa nhỏ đặt trong góc, đinh nhỏ đóng trên tường cũng bị cô nạy ra lấy đi, gạch trên nền nhà dù không đủ thời gian để lấy hết, cô vẫn cố gắng móc rỗng vài phòng và vài đoạn trên hành lang, chỗ nào không lấy được thì đập vỡ.

Cô bận rộn từ đêm cho tới gần sáng, cả căn biệt thự lớn gần như bị cô xới tung lên nhìn chẳng khác gì tòa nhà chuẩn bị gỡ bỏ, sạch đến mức nhà của chuột ở dưới sàn cũng lộ ra ánh sáng.

Chờ tới khi trời sáng, Hà Ngọc mở cửa phòng ra liền hết hồn la lớn: “Cái gì thế này?”

Trần Cát Anh đã thu luồn đồ của phòng mình vào không gian chỉ để lại một cái ghế sofa để ngủ tạm qua đêm cùng một túi xách nhỏ để chút quần áo và đồ dùng sinh hoạt xem như là túi đồ chuẩn bị để rời đi.

Lúc nghe thấy tiếng hét của mẹ, cô liền mang khuôn mặt ngủ chưa đủ đi tìm bà.

“Có chuyện gì vậy mẹ?”

Hà Ngọc lắp bắp chỉ khắp nơi: “Chúng ta… chuyển nhà rồi hả?”

Trần Cát Gia nghe tiếng hét thảm của vợ cũng ra ngoài, vừa ra một cơn gió lạnh ùa vào mặt ông, hai mắt ông mở to bàng hoàng nhìn khung cảnh trước mặt.

“Nhà chúng ta vì sao lại hoang tàn thế này.”

Hà Ngọc nhịn không được chỉ xuống sàn nhà: “Ông nhìn kìa gạch cũng bị gỡ lên rồi.”

Trần Cát Anh xoa tay, nếu còn nhiều thời gian cô chắc chắn cạo luôn lớp sơn trên tường, đáng tiếc thời gian quá ít lại chỉ có mình cô hành sự nên không thể đạt tới trình độ phá hoại hoàn hảo nhất.

“Con làm đấy, đã nói là không để lại gì cho tên đó mà, nên phải làm triệt để.”

Hai ông bà không tin.

Trần Cát Gia: “Con làm đến mức độ này vậy đồ đạc ném đi đâu?”

Trần Cát Anh cười hì hì: “Đem chôn và ném xuống hồ.”

Ngoài vườn nhà họ có một hồ nước lớn, khá sâu nói như vậy chắc chắn cha mẹ sẽ tin.

Trần Cát Gia gật gù: “Làm tốt lắm.”

Hà ngọc nhìn đồng hồ đeo tay, hiện đã tám giờ, mười hai giờ họ sẽ lên phi thuyền, nhưng mười giờ sẽ có người tới điệu họ đi, họ cần phải ăn sáng trước khi người tới.

“Trong bếp con dọn chưa?”

Trần Cát Anh lắc đầu: “Vẫn để nguyên cho mẹ nấu cơm, chờ mẹ nấu xong con vào dọn.”

Nói rồi cô đẩy hai người: “Mau vào bếp đi để con dọn phòng cha mẹ, phải hủy diệt tất cả trước khi bọn chúng tới.”

Hà Ngọc sợ cô ném luôn túi đồ họ sẽ mang theo vội nói: “Nhớ để lại hai túi đồ mẹ đã dọn sẵn, trong đó là quần áo và đồ dùng cá nhân của cha mẹ đấy.”

“Con biết rồi, cha mẹ cứ yên tâm đi.”