Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tinh Tế Lưu Đày: Khế Ước Bất Bình Đẳng

Chương 22: Đại tướng thay thế trẻ tuổi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người ở trên cao quá lâu một khi bị đạp xuống thì gà chó cũng có thể sỉ nhục họ, hôm nay nhóm binh lính ùa vào nhà bọn họ đã làm điều đó.

Ngay khi đặt chân vào phòng khách bọn họ bắt đầu lục tung mọi thứ lên, thậm chí là cố tình ném vỡ một vài món đồ trang trí.

Trần Cát Anh nhìn thấy rất muốn xông lên đánh nhau một trận nhưng bị mẹ cô giữ lại, bà bình tĩnh nói với ba đại tướng bên cạnh: “Nhóm binh lính này có vẻ có thù với các đồ vật trong nhà tôi!”

Đại tướng hải quân cười giả lả: “Phu nhân thông cảm, tay chân bọn họ vụng về nên không cẩn thận.”

Nói vậy nhưng không hề nhắc nhở nhóm binh lính kia tém tém lại.

Sau khi đập phá trong phòng khách, bọn họ di chuyển qua các căn phòng khác, nơi bọn họ đi qua giống như vừa có một cơn bão cấp độ mạnh quét tới, tan hoang đổ nát, đến tranh treo trên tường cũng bị tháo xuống ném trên đất.

Trần Cát Anh không vui móc mỉa một câu: “Sao mấy anh không tìm ốc vít vặn đinh trên tường xem thử có tên trộm nào trốn trong đó không?”

Mấy binh linh đang ném đồ rất hăng nghe vậy có hơi ngại nhẹ tay đôi chút.

Nhưng chỉ là nhẹ tay chứ không phải ngừng phá hoại.

Trần Cát Anh để ý thấy người trẻ tuổi đến cùng ba ông tướng đi theo một nhóm binh lính lên lầu tiến vào phòng làm việc của cha cô.

Cô đi theo lên trên nhìn thầy bọn họ lục tung như thể đang cố gắng tìm kiếm thứ gì đó.

Đại tướng hải quân cũng đuổi tới, vừa thấy ông ta Trần Cát Anh liền hỏi: “Bác này cháu có một thắc mắc?”

Đại tướng hải quân cười hiền từ hỏi cô: “Cháu thắc mắc gì?”

“Hình như vụ trộm này là do mọi người đạo diễn phải không?”

Đại tướng hải quân nhíu mày: “Sao cháu lại nói vậy?”

“Cháu có cảm giác mọi người đang nhân cơ hội này vào nhà cháu tìm đồ, không biết mọi người đang muốn tìm gì? Tìm kẻ trộm hay ăn cắp tài liệu của đại tướng hết thời?”

Mặt đại tướng hải quân sa sầm: “Con nít con nôi hiểu gì, đừng nói bậy.”

“Vậy chút nữa tìm kiếm ở nhà khác cho cháu đi xem tí nhá, thử xem mọi người có đập phá đồ đạc như thế này không? Là binh lính mà sao mất lịch sự thế, hay đây là cách huấn luyện đặc biệt của đại tướng biên phòng.”

Bộ an ninh này thuộc quyền quản lý của đại tướng biên phòng, vừa phòng biên giới, phòng trong thành phố phòng cả an ninh từng khu vực, quyền hạn khá rộng.

Đại tướng biên phòng vừa đuổi lên nghe thấy cô nói móc không vui đáp: “Cháu nói thế là có ý gì?”

Trần Cát Anh nào sợ mấy ông già này, nếu được phép cô chắc chắn tẩn bọn họ một trận, khẳng khái đáp: “Bác nhìn xem, chân tay của bác làm việc kìa, cực kỳ vô lại như bọn lính chưa qua đào tạo vậy, vào nhà là đập phá chẳng khác gì lũ du côn.”

Lời của cô không chỉ khiến đại tướng biên phòng tức mà nhóm binh lính cũng giận đến tái mặt, nhưng không dám đánh một cô gái nhỏ. Hơn nữa hành động đập phá này của họ cũng là do lệnh cấp trên, mấy vị tướng đấu đá nhau nào ai muốn để cho ai dễ thở, dù người có vào hòm cũng phải đập ván hòm người ta họ mới hả dạ, là quân thì phải nghe lời bên trên.

Người trẻ tuổi sau một hồi tìm kiếm khắp phòng liền đứng lên đi tới nói: “Không có gì bất thường.”

Trần Cát Anh nhím mày nhìn hắn, cố gắng ghi nhớ khuôn mặt này. Hắn khoảng hơn 30 tuổi, cao ráo đẹp trai, tóc nhạt màu, ánh mắt sắc lạnh và có chút gian xảo, khóe môi mỏng điển hình của những người vô tình.

Hắn thấy cô nhìn mình liền chủ động vươn tay về phía cô nói: “Chào em anh là Đinh Minh Tri, đại tướng mới của không quân.”

Trần Cát Anh nhìn tay hắn không thèm vươn ra, hờ hững đáp: “Thì ra anh là quân cờ mới đó hả?”

Cha của nguyên chủ đã nói qua, đại tướng kế nhiệm không có công lao gì nhiều, được người của ba đại tướng kia đẩy lên, chẳng khác gì quân cờ, cha cô có thể không dám móc mỉa nhưng cô thì dám.

Đinh Minh Tri không vui, nhưng vẫn cười đáp: “Cảm ơn em đã khen, quân cờ mới là anh đây vừa trẻ tuổi lại tài năng chắc chắn sẽ giúp mở rộng lãnh thổ tốt hơn quân ‘tốt’ đã hết thời.”

Không quân ở thế giới này ngoài việc bảo vệ khu vực bầu trời Liên bang, còn phải làm nhiệm vụ chinh phục các tinh cầu, công việc rất nhiều, nên cũng đòi hỏi người lãnh đạo mạnh mẽ hơn các quân đoàn khác.

Trần Cát Anh chỉ cười không đáp lời hắn, lời khıêυ khí©h trắng trợn kia đủ khiến người ta bực bội, nhưng Trần Cát Anh đã trải qua rất nhiều chuyện ở kiếp trước rất khó bị người khác khıêυ khí©h.



Chú thích.

Tốt trong đối thoại của Đinh Minh Tri là nói đến quân cờ tốt trong cờ tướng, đây là quân cờ đông đảo nhưng lại giữ vị trí thứ yếu trong bàn cờ, mất đi một vài con cũng không sao, ý của Đinh Minh Tri chính là có mất đi Trần Cát Gia không quân vẫn phát triển tốt.
« Chương TrướcChương Tiếp »