Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tinh Tế Lưu Đày: Khế Ước Bất Bình Đẳng

Chương 21: Soát nhà

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người dân tụ tập bên ngoài ngày càng nhiều, Hà Ngọc rất muốn ra xem, nhưng bà hiểu tình cảnh của mình, hiện tại chỉ cần họ bước ra ngoài kẻ thù sẽ mượn cớ mà chỉ trích, chỉ còn mấy giờ đồng hồ nữa thôi cả gia đình phải lên đường đến tinh cầu 1000 chịu khổ, bà không muốn vì thú vui nhất thời của mình mà khiến cho chặng hành trình sắp tới trên phi thuyền bị người khác làm khó.

Trần Cát Anh đương nhiên biết cha mẹ không thể ra ngoài, nhưng cô thì khác, đã chạy khắp nơi cả ngày, gây náo loạn từ nhà anh trai cho tới đường phố cần chi phải sợ, nhưng cô không muốn chen chúc giữa đám các cô các thím.

Trần Cát Anh chạy ra sát mép tường bao, leo lên ngồi trên đó nhìn xuống, vị trí này của cô vừa hay có thể quan sát rất rõ tình hình hai nhà vừa bị mất trộm.

Đại tướng hải quân năm nay đã sáu mươi, chân tay có vẻ hơi yếu nên phải mượn gậy chống đỡ. Ông ta vừa đi vừa gào lên với đám lính bảo vệ.

“Chưa bao giờ khu nhà này bị mất trộm, còn mất nhanh đến như vậy, kẻ trộm nào mà đạt tới trình độ chỉ trong vài phút khuân sạch cả căn phòng, đến tấm thảm lát sàn cũng không tha, mấy người các cậu phải tìm ra hắn cho tôi. Không đúng khả năng cao tên này còn có đồng bọn, nếu không sao có thể lấy những thứ như bàn ghế còn di chuyển nhanh đến vậy.”

Người đàn ông có vẻ là trưởng quân đoàn lính bảo vệ khu nhà, khom lưng uốn gối cung kính đáp: “Đại tướng yên tâm chúng tôi nhất định sẽ tìm ra nhóm tội phạm này, chắc chắn bọn chúng chưa đi xa được, hiện tại tôi đã cho người phong tỏa cả khu nhà, đảm bảo một con ruồi cũng không bay đi được.”

Đại tướng biên phòng đứng bên cạnh tức đến mức lông tóc như muốn dựng ngược lên: “Tìm từng nhà một, sao tên trộm có thể trốn nhanh với đám đồ khổng lồ mà hắn lấy như vậy chứ, chắc chắn trong khu này có kẻ che giấu.”

Đại tướng hải quân đồng ý: “Chuyện này không đơn giản, tôi cấp phép cho cậu kiểu tra toàn bộ khu nhà của cấp dưới hải quân trong khu này.”

Một khi đại tướng hải quân đã nói như vậy biên phòng cũng không đứng ngoài cuộc, cho phép kiểm tra toàn bộ căn nhà của các cấp dưới. Nhà của đại tướng lục quân đêm này không bị trộm ghé thăm, nhưng nếu bây giờ không lên tiếng chắc chắn sẽ bị nghi ngờ là đang che dấu tội phạm, cũng đồng ý cho đội an ninh vào nhà kiểm tra.

Trần Cát Anh nghe rõ cuộc đối thoại vội vàng nhảy xuống: “Cha bọn họ muốn kiểm tra từng nhà một, liệu có tới nhà chúng ta không?”

Vừa nghe con gái nói xong Trần Cát Gia liền quay lưng gấp gáp chạy vào nhà. Thấy cha hành động vội vàng như vậy, Trần Cát Anh cũng đuổi theo, Hà Ngọc thì đã theo chồng vào nhà từ lâu.

Cô theo cha tới phòng làm việc, thấy ông đang cầm một tập tài liệu nhìn đông ngó tây: “Nên giấu thứ này ở đâu đây, nếu bọn họ vào nhà lục soát khả năng cao sẽ cho người vào đây tìm bằng được thứ này.”

“Đó là gì vậy cha?” Trần Cát Anh tò mò.

Trần Cát Gia nhìn con gái: “Con có nơi nào cất đồ đảm bảo không ai tìm thấy được không?”

Trần Cát Anh gật đầu: “Có, cha muốn không con cất giúp cho.”

Trần Cát Gia nhét tập tài liệu vào tay con gái: “Cất đi, nhanh lên.”

Rầm rầm.

Tiếng đập cửa vang lên, theo sau là âm thanh phát ra từ loa thông báo cầm tay.

“Đại tướng Trần Cát Gia chúng tôi là người của bộ phận an ninh khu nhà, trong khu đang có trộm, hiện giờ tất cả mọi gia đình đều phải mở cửa để kiểm tra.”

Trần Cát Gia thúc giục: “Con cất đi.”

Nói rồi cùng vợ nhanh chóng ra ngoài. Trần Cát Anh không kịp xem bên trong là thứ gì liền ném thẳng vào không gian, sau đó đi nhanh ra ngoài.

Cửa vừa mở một nhóm binh lính mang theo vũ khí tràn vào, theo sau bọn họ là đại tướng biên phòng, hải quân, lục quân và một người khá trẻ tuổi khác.

Đại tướng hải quân cười xởi lởi: “Đồng chí ngại quá đã làm phiền giấc ngủ của ông, nhà chúng tôi mất trộm, đồ chúng lấy khá nhiều nên khả năng cao chưa đi xa, hiện tại nhà nào cũng chịu cảnh phải kiểm tra nên không thể bỏ sót nhà ông.”

Trần Cát Gia không hề cười, lạnh lùng nghiêng người nói: “Muốn làm gì thì làm đi, nhà này đâu còn là của tôi nữa nên cứ thoải mái.”

Thái độ của ông rất tốt, không hiểu sao lại khiến cho ba ông tướng không vui.
« Chương TrướcChương Tiếp »