Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tinh Tế Lưu Đày: Khế Ước Bất Bình Đẳng

hương 20: Náo loạn cả khu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô vừa dừng chân trong bụi hoa của nhà bên cạnh, nhà đại tướng hải quân liền sáng đèn, tiếng hô lớn dồn dập vang lên.

“Mau tóm tên trộm khốn nạn đó lại cho ta!”

Tiếng hét của người đàn ông mang theo nỗi tức giận không nhỏ, vừa hay đánh động đến chủ nhân của căn nhà cô đang chuẩn bị hành động.

Toàn bộ hệ thống đèn trong khu vườn đều được bật sáng.

Ngôi nhà này là của đại tướng biên phòng, phong cách khu vườn khá đặc biệt, chỉ trồng cỏ và hoa không có cây lớn hay tiểu cảnh, các vị trí bãi cỏ và khóm hoa được sắp xếp khá tùy ý.

“Có chuyện gì vậy?”

Không ít người ùa ra sân nhìn qua nhà bên cạnh.

Một người đàn ông khoảng năm mươi tám khoác áo choàng chạy ra từ trong nhà.

Rầm Rầm

Cổng nhà đại tướng biên phòng bị người gõ vang.

Đại tước đích thân chạy ra ngoài, theo sau ông ta là một vài binh lính, cùng con cái và nhóm người hầu, chẳng mấy chốc căn nhà phía sau lưng họ vắng bóng người.

Trần Cát Anh dịch chuyển tức thời đến trước cánh cửa sổ đang mở nhảy vào bên trong.

Cánh cửa này được một ai đó mở ra để hóng chuyện, vừa hay thuận tiện cho cô hành động, giờ phút này toàn bộ chú ý của người trong nhà này đều đổ dồn về sân chính.

Đại tướng hải quân đã tìm tới, đang gào thét đòi kiểm tra nhà đại tướng biên phòng.

Đại tướng biên phòng chắc chắn không dễ dàng để ông ta kiểm tra khắp nơi trong nhà mình, như vậy rất dễ bị người ta hãm hại, hoặc là lộ tài liệu mật.

Trần Cát Anh nhanh chóng dùng thiết bị tìm được nguồn điện, cắt điện liền lập tức hành động.

Điện cắt những người ngoài sân giật mình.

Đại tướng biên phòng hét lớn: “Mau bắt người, tên khốn đó chắc chắn đang ở trong nhà.”

Trần Cát Anh chọn những căn phòng còn mở cửa, nhờ hiệu ứng của hàng xóm có khá nhiều căn phòng trong nhà này đang mở cửa, dù là phòng nào chỉ cần cô vào sẽ lấy hết mọi thứ, quét sạch đến tranh treo trên tường cũng bị cô kéo vào không gian.

Lần này Trần Cát Anh làm khá điên cuồng, cô không biết mình lấy gì, cứ vươn tay và vươn tay, không cần xem đồ trong phòng có gì, kể cả con thạch sùng nhỏ trên trần nhà cũng bị cô kéo vào không gian.

Sau khi lao đến phòng thứ tư, hệ thống điện trong nhà đã được kích hoạt lại.

Trần Cát Anh tặc lưỡi: “Mấy tên này hành động nhanh thật.”

Không còn cách nào Trần Cát Anh chỉ có thể làm theo cách cũ, phá cửa sổ nhảy ra ngoài, dịch chuyển sang mái ngói nhà bên cạnh, sau đó nhanh chóng di chuyển trên các nóc nhà quay về nhà mình.

May mắn vị trí dịch chuyển của cô đủ xa, nên chỉ cần một nhún là có thể cách xa vị trí nguy hiểm.

Tối nay hành động của cô vừa nhanh vừa bất ngờ nên mới khiến cho hai nhà đại tướng lớ ngớ, nếu qua hôm nay chỉ sợ khó làm ăn được gì.

Cô vào phòng nhanh chóng thay đồ, bật điện lên, chạy ra ngoài phòng khách gia nhập hội hóng chuyện cùng cha mẹ.

Hiện tại nhờ phúc của cô toàn bộ khu nhà đã đã sáng đèn, hệ thống an ninh hoạt động hết công suất, tiếng còi xe quân đội hú vang cả khu, người nhà của các vị lãnh đạo đều không ngủ yên, chạy ra đường hóng chuyện, chẳng mấy chốc tiếng nói như vịt kêu đã vọng vào sân nhà cô.

Cô vừa đến gần mẹ mình liền nghe bà cảm thán: “Chưa bao giờ khu nhà này lại náo nhiệt như vậy, không biết vị anh hùng nào đã tạo ra được kinh động lớn đến thế?”

Khóe môi Trần Cát Anh giật giật, nếu mẹ cô biết cô chính là anh hùng trong miệng bà, liệu bà có còn gọi cô là anh hùng nữa không nhỉ?
« Chương TrướcChương Tiếp »