Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tinh Tế Lưu Đày: Khế Ước Bất Bình Đẳng

Chương 12: Lễ chào mừng long trọng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi kết án, gia đình nhà họ Trần Cát bị quản thúc tại gia, khu vực họ sinh sống chính là khu chỉ dành cho các lãnh đạo cấp cao trong quân đội, đồng thời là khu vực duy nhất các thế lực trong quân đội không dám ra tay sát hại lẫn nhau vì hiệp ước hòa bình trong khu vực sinh sống.

Hiệp ước này được chính tay các đại tướng thời kỳ đầu ký kết và duy trì cho tới ngày nay, vì thế nơi đây là chốn duy nhất các đại tướng quân không cần người bảo vệ, có thể đi lại tùy ý, đồng thời có thể xem đối thủ như hàng xóm bình thường, nhưng chỉ cần ra khỏi nơi này hiệp ước hòa bình đó sẽ chấm dứt.

Hiện nay Liên bang có tổng thống nhưng quyền lực lại nằm gọn trong tay bốn đại tướng, lần lượt là lục quân, không quân, hải quân và biên phòng.

Cha của cô đại tướng Trần Cát Gia nắm giữ không quân một trong những bộ phận quân đội lớn hàng đầu của Liên bang, bên dưới có 9 sư đoàn và 3 lữ đoàn, đáng tiếc hiện tại đã bị người của ba thế lực còn lại thâu tóm.

Tuy gia đình đang bị quản thúc nhưng ngoại trừ Trần Cát Gia và vợ của ông là Hà Ngọc thì ai cũng có thể ra ngoài, nhưng phải chấp nhận bị giám sát.

Xe không có mã số quân đội không thể thông qua cổng kiểm soát, Trần Cát Anh xuống xe, đi bộ đến trước cổng lớn, nhìn vào hai binh lính gác cổng, họ nhận ra cô ngay lập tức.

Cánh cổng lớn tự động mở ra, Trần Cát Anh đi vào, ánh mắt của hai người lính nhìn cô có chút thương hại.

Lúc cô lướt qua, một người trong số họ không nhịn được nói với cô một câu: “Cô đừng quá đau lòng vì loại đàn ông như thế.”

Nghe vậy Trần Cát Anh liền biết chuyện mình làm loạn đã được đăng tải rộng rãi, cô gật đầu với anh ta, rồi nói: “Anh làm quân nhân nếu có vợ con hãy đối xử tốt với họ, chỉ khi tình yêu chân thành trao đi mới nhận lại được sự đối đãi và chờ đợi chân thành. Công việc của quân nhân thường hay đi xa nhà, nên rất cần sự chung thủy của người vợ, vì thế hãy để các cô ấy được an tâm mà tin tưởng các anh, đừng như tên khốn họ Lê tôi vớ được kia.”

Binh lính lập tức đứng nghiêm hô: “Đã rõ.”

Trần Cát Anh cười cười đi vào trong.

Trần Cát Anh vừa về đến nhà, anh lính đi theo cô cũng tới nơi, thông qua lính gác cổng, hắn biết cô tiểu thư khó xơi kia đã về nhà, liền yên tâm trở về đơn vị viết báo cáo gửi lên trên, nói rõ từng chuyện một.

Những việc Trần Cát Anh làm chẳng ảnh hưởng tới người của bất kỳ đại tướng nào, thay vào đó đều làm mất mặt nhà họ Trần Cát nên đối thủ rất vui vẻ, thậm chí còn thúc đẩy các trang đưa tin cố gắng làm lớn chuyện.

Rầm rộ tới mức Trần Cát Gia chỉ ở nhà cũng biết chuyện con gái mình đã làm. Vì thế khi Trần Cát Anh vừa mở cửa liền nghe thấy tiếng gầm gừ của Trần Cát Gia vị cha đại tướng hết thời của mình.

Cô hơi lùi lại lục lọi ký ức của nguyên chủ để biết cách ứng phó với lão cha của mình.

“Mày về rồi sao không dám vào nhà!”

Tiếng gầm giận dữ vọng ra từ trong phòng khách.

Trần Cát Anh rùng mình, kiếp trước ngoài đánh nhau với quái vật ra cô còn phải chiến đấu cùng con người, không ít lần đối kháng với kẻ có cấp bậc cao trong các khu căn cứ, nhưng chưa ai làm cô sợ hãi khi chỉ nghe giọng như Trần Cát Gia, quả không hổ là đại tướng hàng đầu của Liên bang.

“Mau cút vào đây, ở ngoài làm chuyện xấu giờ đến nhà mình cũng không dám vào à?”

Trần Cát Anh hít vào một hơi thật sâu, bày ra bộ mặt như không có chuyện gì, tiến vào nhà với nụ cười trên môi.

Vυ"t.

Vật thể không rõ hình dạng lao về phía cô, Trần Cát Anh nhanh nhẹn lách người né tránh.

Xoảng.

Vật thể sượt qua người cô để lại một làn gió lạnh lẽo, lao tới phá nát chậu hoa màu đen kỳ quái trong sân.

Trần Cát Anh hít vào một hơi, quay đầu cười nói: “Cha già lễ chào mừng con gái về nhà làm hơi long trọng quá rồi đấy.”
« Chương TrướcChương Tiếp »