Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tinh Tế Lưu Đày: Khế Ước Bất Bình Đẳng

Chương 11: Tiểu thư nhà Trần Cát có độc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chờ cho người tản đi, Lê Trọng Quân không còn giữ nổi bình tĩnh lao đến vươn tay đánh về phía Trần Cát Anh, cô nhẹ nhàng nghiêng người tránh được xoay một vòng đến bên cạnh Cao Tư Nguyệt.

Cao Tư Nguyệt nhìn một loạt động tác trơn tru của cô không khỏi trầm trồ, đồng thời với giác quan nhạy cảm của phụ nữ, cô ta có cảm giác mình sắp gặp chuyện.

Lê Trọng Quân sau khi đánh hụt càng điên hơn, quay đầu lại hai mắt đỏ ngầu, tay siết chặt nói: “Con điếm ai cho phép mày làm loạn, mày còn tưởng bản thân là tiểu thư cao quý như trước kia sao?”

Trần Cát Anh vẫn không đánh mất hình tượng, buồn bã nói: “Em không ngờ anh lại có thể suy nghĩ như vậy, xem ra tình cảm anh dành cho em mấy năm qua cũng chỉ là giả dối.”

“Tao phi!” Hắn nhổ một hơi trọc khí. “Nếu không vì gia cảnh nhà mày ai cần một con nhỏ xấu xí như mày.”

Trần Cát Anh nhíu mày cô đã soi gương trước khi ra khỏi nhà, nhan sắc của nguyên chủ không tệ, làn da vì được bảo dưỡng cẩn thận nên rất trắng, mềm mịn không có một con mụn nào, khác hoàn toàn làn da đầy mụn và sạm đen trong kiếp trước của cô.

Cô rất hài lòng với nhan sắc của kiếp này, nào ngờ có kẻ lại ghét nó.

Trần Cát Anh lạnh lùng nói: “Thì ra là vậy, thế thì những gì tôi ghi trong giấy mong anh trả đầy đủ, nếu không đừng trách!”

“Há cuối cùng mày cũng lộ ra mặt này, sao không giả vờ khóc lóc thảm thương nữa đi!”

Trần Cát Anh nhíu mày: “Tôi khóc vì nghĩ rằng anh có tình cảm với tôi, nhưng khi đã biết sự thật tôi còn khóc thì không xức với hai chữ Trần Gia mà mình đang mang.”

Lê Trọng Quân nghiến răng: “Con khốn mày tưởng mày sinh ra trong gia đình Trần Cát là ngon à, giờ thì hay rồi, gia đình mày chuẩn bị đi đày, bao năm vinh quang đã biến mất.”

Hắn có vẻ hả hê, Trần Cát Anh bình tĩnh nhìn hắn nổi điên, cô mà rơi đài, giấc mộc gia nhập tầng lớp quân nhân của nhà hắn cũng sẽ vỡ vụn.

Liên bang phân tầng lớp khá nghiêm trọng, tỷ phú chỉ là tầng lớp thứ ba, tầng lớp thứ nhất là quân nhân, sau đó đến người làm chính trị trong các cơ quan đảng phái của Liên bang rồi mới đến tỷ phú, cỡ nhà họ Lê chỉ là tầng lớp thứ tư thuộc kiểm có chút tiền chứ không được xem là tỷ phú, vì vậy nếu lần này hắn không thành công gia nhập vào hàng ngũ quân nhân, nhà hắn chỉ có thể mãi mãi nằm ở tầng lớp thứ tư không bao giờ ngoi lên được.

Khóe môi Trần Cát Anh cong lên: “Nhà tôi rơi đài, nhà anh thì sao?”

Câu hỏi này như chạm vào vảy ngược của Lê Trọng Quân, hắn bắt đầu mất kiểm soát tấn công về phía cô một lần nữa. Lần này Trần Cát Anh không trốn nhanh tay kéo Cao Tư Nguyệt bên cạnh ra đỡ đòn.

Bộp!

“Á!”

Cú đấm cực mạnh vào l*иg ngực khiến Cao Tư Nguyệt phun máu tươi.

Trần Cát Anh nhíu mày, nhìn cách đánh của Lê Trọng Quân, chứng tỏ tên này rất muốn gϊếŧ cô, đánh vào ngực của phụ nữ vừa hèn lại bẩn, nguyên chủ quả là mù mắt nên mới yêu thương loại người như này.

Cô lẩm bẩm: “Cát Anh cô đã nhìn rõ bộ mặt thật của vị hôn phu mình từng yêu rồi chứ?”

L*иg ngực cô siết lại, hồi hộp một cách khó tả, xem ra nguyên chủ đang nổi giận.

Tiếng hét của Cao Tư Nguyệt khiến Lê Trọng Quân tỉnh táo lại, lùi vài bước bối rối nhìn cô ta.

“Sao lại là em?”

Cao Tư Nguyệt đau tới mức không nói nên lời.

Trần Cát Anh ném người cho hắn, để lại một câu: “Nhớ gửi tiền sớm.”

Rồi quay lưng rời đi đến bên cạnh binh lính đi theo mình.

Ngay khi thấy hắn nước mắt cô lã chã rơi.

Anh lính nhìn thấy vậy giật thót, khuôn mặt vốn cứng ngắc có hơi biến đổi.

Trần Cát Anh tủi thân nói: “Anh ơi tôi thật là khổ, sao lại gặp phải loại người như thế này chứ? Anh có thể an ủi tôi chút không?”

Anh lính vội vàng lùi ra xa, cố giữ vững khuôn mặt nghiêm nghị nói: “Cát Anh tiểu thư xin hãy bình tĩnh lại.”

Trần Cát Anh không trêu hắn nữa, lấy khăn tay chấm nước mắt nói với hắn: “Chuyện hôm nay đã được đăng lên mạng chưa?”

Anh lính ngơ ra, trả lời theo bản năng: “Đã có hơn 1 ngàn video từ nguyên vẹn đến các phân đoạn đều được đăng lên, hiện đã leo lên top một của ít nhất mười trang tìm kiếm.”

Trần Cát Anh hài lòng: “Rất tốt chúng ta về thôi.”

Nói rồi cô bắt xe, mở cửa ngồi lên, không quên hỏi anh lính: “Có muốn đi cùng không?”

Anh lính vẫn chưa thoát khỏi trạng thái tự hỏi, vì sao mình phải báo cáo với cô những chuyện đó, nên lắc đầu.

Trần Cát Anh cũng không mặn mà mời người, cười tươi rói: “Vậy tôi đi trước nhé, hẹn gặp lại ở nhà.”

Khói xe hất vào mặt, khi này anh lính mới tỉnh táo lại, vội vàng bắt xe chạy theo, không quên lẩm bẩm: “Tiểu thư nhà họ Trần Cát có độc, bất tri bất giác bị cô ta dắt mũi lúc nào không hay!”
« Chương TrướcChương Tiếp »