Edit: Zentaa.
Suy xét đến sức ăn phi phàm của Tiểu Hắc Miêu, Tư Nặc đã rán rất nhiều bánh trứng.
Ta khốc Huyễn Nhất nghe hương thơm nồng đậm kia không ngừng phát ra liền cảm giác, bữa sáng của chính mình, thật là không thể ăn nổi nha!
Ta khốc Huyễn Nhất bỗng kích phát ý tưởng: "Ngươi có thể mở chế độ phát sóng trực tiếp thực tế ảo nha, làm như vậy thì người xem có thể nhấm nháp đồ ăn giả thuyết, có thể thưởng thức được hương vị của đ̆◊ồ ăn mà không cần lo lắng vấn đề đồ ăn không có dinh dưỡng, không khỏe mạnh"
Mặc dù Ta khốc Huyễn Nhất cảm thấy một một đống thập cẩm nguyên liệu nấu ăn cấp thấp ngập trong một đống dầu thì chẳng còn tí dinh dưỡng gì, càng không thể so được với đồ ăn chứa đầy năng lượng được làm từ nguyên liệu nấu ăn Linh Năng cao cấp của mình, nhưng không thể phủ định rằng hương thơm thật dụ hoặc, hắn vẫn là vô cùng muốn nếm thử xem bánh trứng này rốt cuộc có mùi vị gì?
Càng ăn không được càng muốn thử ăn xem.
Tư Nặc cười tủm tỉm nói: "Hiện tại có chút nghèo, tạm thời thì số tiền tôi đang có mà dùng để mua khoang mô phỏng thì đúng thật là như cây me rụng lá, như con bò rụng lông, muốn phát sóng trực tiếp thực tế ảo, đợi tôi đủ tiền rồi nói sau." ( Anh khều donate còn mạnh hơn cả chú Monsieur Tuna luôn:-)))
Tuy rằng là khóc than, Tư Nặc vẫn mong rằng Ta khốc Huyễn Nhất có thể không cần tặng cậu gạch đá cùng trứng thúi, có thể đổi thành hoa tươi và lễ vật thì càng tốt, như vậy thì cậu có thể lấy đa phần ( trứng thúi, gạch = 2 phần, hoa tươi, lễ vật = 8 phần)
Ta khốc Huyễn Nhất: "Chỉ cần là vấn đề có thể giải quyết bằng tiền, thì đó không gọi là vấn đề" ٩ ( ̆ ◊ ̆)٩
Tư Nặc giật mình, cách nói mờ ám này, chẳng lẽ, cậu gặp được fans thổ hào lắm tiền ngốc nghếch trong truyền thuyết?
Nhưng mà qua một hồi lâu, Ta khốc Huyễn Nhất chỉ để lại một chuỗi dài dấu ba chấm: "...". Sau đó rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
Bình thường không phải sau khi phát ra lời nói khí phách như vậy. thì một phần đại lễ đến tay cậu sao? Kết quả cả một quả trứng thúi cũng không có, vậy mà liền đi rồi!
Tư Nặc chỉ hơi kinh ngạc một chút, cũng không cảm thấy thất vọng, dù là ở thời đại tinh tế thì kiếm tiền cũng không phải việc dễ dàng a!
Phòng phát sóng lúc này thưa thớt chỉ có mấy người, đều là do tối hôm qua Tư Nặc phát trực tiếp được nhiều người chú ý, hôm nay được xuất hiện trên trang chủ, có vài người lục tục tiến vào.
Mọi người ngửi mùi đồ ăn thơm nức, cộng với việc nghe Tư Nặc than thở lúc nãy, mặc kệ có phải sự thật hay không, đều bắt đầu gửi hoa hoa, tặng lễ vật, đều chỉ là một hai tinh tệ, không phải là nhiều nhưng đều là thành ý của mọi người. Lâu lâu mới gặp được một chủ bá phòng mỹ thực mang phong cách thanh nhã thế này, coi như là cổ vũ cho người ta đi!
Lộ Nhân Giả: "Chủ bá, tay nghề của cậu tốt như vậy, hoàn toàn có thể làm đầu bếp cho các quán ăn nha! Tiền lương của Linh Trù Sư tiền lương rất phong phú á. [Hoa hồng]x5"
Không Muốn Đi Làm: "Nhìn chủ bá nấu ăn, tui trong vô thức đã ăn lượng thức ăn nhiều gấp đôi buổi sáng mọi ngày! [Lam sắc yêu cơ]x100"
Tiểu Công Chúa Ngọt Ngào: "Hôm nay tui đã ăn đủ đinh mức dinh dưỡng tề (☆∀☆), cảm ơn chủ bá! [Ngôi sao nhỏ]x500"
Tư Nặc vừa cảm ơn những người xem tặng lễ vật, vừa giải thích chỗ mình ở vị trí có hơi... ờ... xa xôi, không có quán ăn, nhà hang.
1 Lam sắc yêu cơ = 10 tinh tệ, 1 ngôi sao nhỏ = 1 tinh tệ, đối với hai người Không Muốn Đi Làm và Tiểu Công Chúa Ngọt Ngào, Tư Nặc thật sự ngượng ngùng nói: "Không cần tặng nhiều như vậy đâu, ý tứ một xíu là được rồi"
Không Muốn Đi Làm: "Cũng không nhiều lắm mà? Một chút tiền lẻ thôi." . Chuyên trang đọc truyện [ TRU Mtruyen.ME ]
Tiểu Công Chúa Ngọt Ngào: "Chả sao cả, dù sao thì tui cũng chỉ ngồi cả ngày trong phòng thí nghiệm, có tiền cũng chẳng có chỗ tiêu"
Tư Nặc cảm giác cậu không làm gì mà lại có một số tiền lớn như vậy rất hổ thẹn, chỉ có thể ghi tạc trong lòng những vị khán giả đưa than ngày giá rét này, về sau nếu có cơ hội nhất định phải làm cho họ một bữa thịnh soạn làm quà tạ lễ.
Lộ Nhân Giả: "@Tiểu Công Chúa Ngọt Ngào, ngươi có nhiều thiền vậy sao không trực tiếp ăn đồ ăn tự nhiên mà phải ăn dinh dưỡng tề?"
Tiểu Công Chúa Ngọt Ngào vô cùng đau khổ và bất lực nói: "Không có biện pháp, chỗ bọn tui là hoàn cảnh đặc thù, đồng nghiệp toàn là lũ cuồng công việc, hoàn toàn không có dự trữ đồ ăn thiên nhiên, đối với bọn họ, thay vì tốn thời gian vào việc ăn cơm thì bọn họ tình nguyện uống dinh dưỡng tề rồi làm thêm vài cái thí nghiệm nữa. Nhưng vẫn còn tốt, vài ngày nữa tui đi công tác rồi, địa điểm là một chỗ bao quanh đầy đồ ăn thiên nhiên, thật chờ mong!"
Tư Nặc nghe xong thì cảm thấy, mình mặc dù nghèo nhưng vẫn còn may mắn chán. Cậu không thể tưởng tượng được, nếu không thể ăn ngon thì tiền có nhiều cũng chẳng để làm gì.
Rất mau, Tư Nặc đã đem mười cái bánh trứng rán tốt. Tiểu Hắc Miêu lúc này cũng tự mình rửa mặt xong, đi tới nhà ăn.
Kế tiếp là thời gian một người một mèo hưởng dụng bữa sáng mỹ vị của mình.
Tiểu Hắc Miêu cảm giác từ lúc gặp tiểu giống cái, thói quen ăn uống của mình đều bị dưỡng hỏng, rỗ rang chỉ là nguyên liệu nấu ăn cấp thấp, lại được làm vô cùng mỹ vị, làm hắn muốn ngừng cũng không ngừng được.
Tình cảnh này làm cho vị thái tử điện hạ này càng quyết tâm nhận định (ăn vạ) Tư Nặc.
Ách, xem ra câu nói "muốn bắt được tâm của đàn ông trước hết phải bắt được dạ dày của họ" dù đặt ở thời đại nào cũng đều là chân lý.
Đối với Tiểu Hắc Miêu đáng yêu – đối tượng duy nhất có thể hưởng thụ trù nghệ của Tư Nặc, mọi người trong phòng phát sóng tỏ vẻ mười hai vạn phần hâm mộ, ngoài ra còn ngoài ý muốn hấp dẫn được mấy vị fans vì miêu mà tới.
Ăn xong bữa sáng, Tư Nặc nhìn về phía màn hình phát sóng trực tiếp, tủm tỉm cười chào tạm biệt với vài vị fans ít ỏi: "Cảm ơn mọi người đã theo dõi, ước đinh thời gian ăn trưa, không gặp không về!"
Ta khốc Huyễn Nhất sau lời phát ngôn "chọc chó" kia, vốn đinh tặng 100 cái [Phi thuyền vũ trụ] trị giá 10000 tinh tệ (1 cái 10000 nha mấy chế) cho chủ bá mỹ thực Tư Nặc kia, thì nhận được lời nhắc nhở không đủ tinh tệ...
Vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không phải vấn đề! Vấn đề là tiểu gia vậy mà KHÔNG! CÓ! TIỀN!!!
Quả thực là sét đánh giữa trời quang!!!
Hắn vội vàng out ra xem lại tài chính của mình, kết quả thu được một tin tức kinh thiên động địa__
Xét thấy trước đây hắn gây ra quá nhiều thị phi cùng hành vi phá hoại, người trong nhà quyết đinh đóng băng tài khoản cá nhân của hắn, còn muốn đưa hắn đến tinh cầu nông nghiệp N–213 tĩnh dưỡng ( Luật hoa quả không chừa một ai)
Đó là hành tinh mang tiếng là trại phế tài tập trung! Ông già họ Hoắc người nghiên cứu cái hạng mục vứt đi bị mọi người coi khinh, tự mình đi tới nơi đó; tiểu tử họ Hoắc bị người ta tính kế, từ cấp S bị phế thành cấp B, cũng bị đày đến nơi đó: ngay cả giống cái cấp S bị phế thành cấp F phế tài của lục gia cũng bị đưa tới nơi đó.
Vị Ta khốc Huyễn Nhất một khắc (15 phút) trước còn ghét bỏ ức gà luộc và salad khó ăn, đối với an bài này vô cùng kháng cự, so với ăn cháo dinh dưỡng hoặc làm chuột bạch như Hoắc lão, hắn chợt nhận ra sinh hoạt như hiện tại còn hạnh phúc chán.
Ta khốc Huyễn Nhất là tiểu bá vương hàng thật giá thật của Đế Đô tinh – Chử Huyễn, vội vàng thông qua máy truyền tin liên lạc với nguyên soái gia gia để kháng nghị: "Gia gia, người không được làm như vậy, con là thú nhân thiên tài cấp SS có thiên phú tối cao của đế quốc! Tinh thần lực của con chỉ bị cuồng bạo ở mức độ trung cấp, còn chưa đến mức tinh thần bạo loạn!"
Bên kia Chử lão nguyên soái nói: "Nguyên nhân chính là do cấp bậc của con quá cao, toàn bộ đễ quốc không có một ai có thể trấn an tinh thần lực của con, cho nên chỉ có thể đưa con đến một nơi có thể làm con tu tâm dưỡng tính. Yên tâm, ngoại trừ Hoắc lão, ta còn nhờ cả nghiên cứu viên ưu tú nhất của viện trưởng viện dược tề giúp con điều trị, cậu ấy sẽ cùng con đi đến tinh cầu N–213."
Những quyết định Chử lão nguyên soái đưa ra từ trước đến nay đều vô cùng kiên định, khó mà làm lung lay được.
Chử Huyễn tức khắc kêu la một trận... Sau đó không biết sao, Chử Huyễn đột nhiên nghĩ tới chủ bá khoang mô phỏng cũng mua không nổi kia, yên lặng quyết định, hắn nhất định phải nhớ rõ đem theo cả khoang mô phỏng của mình theo.
Giải quyết xong bữa sáng, Tư Nặc ôm Tiểu Hắc Miêu ngồi lên huyền phù, dựa theo địa chỉ Hoắc lão cung cấp tiến hành đến bái phỏng.
Từ ở rất xa, Tư Nặc đã thấy Hoắc Vân Phàm đứng ở cửa trang viên đón tiếp hắn, thần kì chính là, cái người hôm qua còn đang ở khu K đối phó dị thú – Hách Lê, cũng đang ở đây!
Tư Nặc hạ huyền phù xuống, hai người kia nhiệt tình đi lên chào hỏi.
Hoắc Vân Phàm có chút thẹn thùng nói: "Lục học đệ, cậu tới thật đúng lúc, gia gia đang tính toán qua bái phỏng cậu"
Còn lại Hách Lê là cười đến sảng: "Tiểu Phàm, cậu coi tôi đoán có đúng không, trên cái tinh cầu N–213 này, chỗ đầy đủ nguyên liệu nhất là chỗ các ngươi, Tư Nặc khẳng định rất mau sẽ qua đây!"
Hách gia và Hoắc gia là thế giao, khi còn nhỏ Hách Lê cùng Hoắc Vân Phàm là hai tiểu thiên tài cùng thế hệ nên thường xuyên bị người lớn trong nhà ghép CP, cố tình hai người bọn họ không hề có cảm giác gì với đối phương, Hoắc Vân Phàm từ nhỏ đã có đối tượng yêu thầm, Hách Lê thì người yêu đã thay được một tá. Nhưng thật ra Hách Lê thầm ái mộ giống cái cùng đường ca của Hoắc Vân Phàm kết hôn.
Nếu là ngày thường, Hách Lê cũng không quá thích qua chỗ Hoắc lão, lại đây chẳng khác nào là tự hiến mình làm chuột bạch thí nghiệm đồ ăn.
Nhưng hôm nay tình huống có chút khác nhau, hắn cảm giác hôm nay rất có thể Tư Nặc sẽ qua đây lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, ôm tính toán cọ ăn uống, Hách Lê cũng lại đây.
Ngày hôm qua khi Tư Nặc đưa quà tạ lễ cho hắn thông qua phó quan là – canh gà nấu măng, thật sự là quá mức mỹ vị, sau khi ăn một lúc, Hách lê cực kì kinh ngạc, hắn ẩn ẩn có cảm giác tinh thần lực bị tiêu hao trong chiến đấu, khuynh hướng cuồng bạo đang len lỏi trong cơ thể cũng đang dần bị luồng năng lượng nhu hòa mỏng manh trấn an xuống.
Tư Nặc quan tâm ân cần hỏi thăm: "Hách tiên sinh, đã giải quyết xong sự việc dị thú tinh tế xâm lấn khu K chưa? Không cần đóng quân canh giữ cổng không gian sao?"
Hách Lê cười hì hì nói: "Tiểu Nặc, đừng khách khí như vậy, cậu có thể gọi tôi là Hách đại ca!"
Tư Nặc:... Hắn cũng quá chiếm rồi, "Hách đại ca" cái gì chứ, thật sự không thể mở mồm kêu ra được!
Hoắc Vân Phàm ở bên tức giận nói: "Lục học đệ, cậu không cần để ý đến hắn, hắn là vậy đó, gặp được giống cái và nữ nhân diện mạo xinh đẹp đều phải đùa giỡn vài câu."
Nói đến chính sự, thần sắc Hách Lê đứng đắn thêm vài phần: "Chỉ là mấy dị thú tinh tế cấp B tuy rằng hơi khó đối phó, nhưng cũng may phía chúng ta nhiều người, thay phiên ra trận, hao phí một thân tinh lực cuối cùng cũng khắc chế được chúng nó. Cái cổng không gian kia xuất hiện không có trong dự kiến mà kết thúc cũng thật kì lạ, tối hôm qua vào khoảng nửa đêm, những người canh gác cổng không gian đột nhiên hôn mê, cổng không gian cũng biến mất một cách kì lạ.
Có thể làm được đến trình độ này ít nhất cao thủ này phải đạt đến trình độ cấp S. trước mắt, chỉ có thể nói cao thủ này và đám dị thú kia không phải là đồng bọn, đối với chúng ta hẳn là cũng không có ác ý. Nhưng mà trên đời này không có cái gì là tuyệt đối cả. Tiểu Nặc, về sau đi ra khỏi cửa, nhất là những nơi dễ ẩn dấu nguy hiểm như khu rừng sinh thái nguyên sinh, nhất định phải cẩn thận, chú ý làm tốt công tác phòng hộ."
Vừa nói chuyện, Hách Lê vừa âm thầm chú ý đến Tiểu Hắc Miêu nhu nhược, yếu đuối, cô hại trong ngực Tư Nặc, bất giác nhớ lại cảm giác áp bách mà nó đã cho mình, một sự uy hϊếp đến đáng sợ, có khi nào sự biến mất kì lạ của cổng không gian là do nó làm không?
Nhưng Hách Lê lại không quá tin tưởng vào khả năng này, chỉ là một con ấu tể thú nhỏ, làm sao có thể có năng lực thao tác nguyên tố không gian cường hãn như vậy được.
Tiểu Hắc Miêu nằm trong l*иg ngực của Tư Nặc ưu nhã liếʍ móng vuốt, đột nhiên gầm nhe lên với Hách Lê một tiếng cảnh báo, còn thầm mắng hắn vài câu, đôi mắt kim sắc lạnh băng, mang theo ý niệm khinh thường cùng ác ý không chút che dấu.
Đậu má, hắn vậy mà dám bảo tức phụ ta gọi hắn là "Hách đại ca"! Nếu không phải sợ tức phụ nhi không cao hứng, bổn thái tử nhất định cào nát mặt ngươi, cào đến khi ba mẹ ngươi nhận không ra thì mới dừng lại!
Còn nữa, có bổn thái tử ở đây, nếu tiểu giống cái muốn đi, đừng nói là khu rừng nguyên sinh kia, em ấy muốn đi đâu trên cái tinh cầu này đều được!
Hách Lê đột nhiên cảm thấy tối hôm qua coi chừng thật sự là do con hắc miêu này làm, vốn là muốn nhắc nhở Tư Nặc cẩn thận, lại thấy Tư Nặc vươn ngón tay ra nhẹ nhàng gãi gãi cằm Tiểu Hắc Miêu lông xù, còn đem Tiểu Hắc Miêu nâng lên, hôn một cái vào mặt nó, ôn nhu kiên nhẫn hỏi: "Bé ngoan, sao lại kêu lên vậy, đó bụng sao?"
Lấy sức ăn của Tiểu Hắc Miêu ngày hôm qua, bữa sáng hôm nay xác định có chút thiếu.
Vẻ mặt lạnh băng hung ác vừa rồi của Tiểu Hắc Miêu biến mất không một chút dấu vết, vô cùng ngoan ngoãn, nhuyễn manh mà "miêu ô" một tiếng, thân mật mà liếʍ liếʍ cằm thiếu niên xinh đẹp.
Tư Nặc cười ha hả: "Nào, ngoan, đừng làm nũng, chút nữa ca ca làm đồ ăn ngon cho em ăn có được không?"
Hoắc Vân Phàm hâm mộ nói: "Mèo con thật đáng yêu, nếu không phải gia gia cứ thấy vật sống là bắt làm chuột bạch thử nghiệm đồ ăn, tôi cũng muốn nuôi một con"
Hách Lê cảm thấy mình là đang lo lắng thừa thãi, trong long cũng nhanh chóng nhận rõ – dù cho giống cai này có biến thành cấp F phế tài, thì hắn cũng không có cửa.
Còn việc Lục Tư Nặc này một tay nắm giữ trù nghệ tuyệt diệu, rốt cuộc đang che dấu bí mật gì, không phải là việc hắn có thể tìm tòi, nghiên cứu.
Nhớ đến tin tức hắn vừa nhận được cách đây không lâu, Hách Lê nghĩ, hành tinh N–213 yên tĩnh này không lâu nữ chắc sẽ trở nên rất náo nhiệt.
~~ End chương 9~~
✯✯✯✯✯✯✯ (Nhớ ✯ nghen)