*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Zentaa.
Nếu trong thời gian ngắn không thể quay về địa cầu, Tư Nặc chỉ có thể cố gắn hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, mà trước mắt là hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mà hệ thống tuyên bố.
Làm đồ ăn khẳng định không thể thiếu nguyên liệu nấu ăn, gia vị, đồ làm bếp.
Nhờ vào sự dẫn dắt của người máy giúp việc Tiểu Tạp, Tư Nặc nhanh chóng tìm được nhà bếp của nông trang.
Phòng ở nông trang mang phong cách phục cổ, thoạt nhìn là mô phỏng theo phong cách kiến trúc thời đại mái cong kiều giác ở địa cầu cổ nhưng bên trong là những sản phẩm công nghệ cao.
Nông trang này vốn là sản vật trên danh nghĩa của phụ thân Lục Tư Nặc - Lục Minh Trạch, phòng ở cũng là do Lục Minh Trạch năm đó tự mình thiết kế, làm biệt viện nghỉ phép của mình cùng ái nhân Tư Hi Vũ.
Lục Tư Nặc bị Lục gia đưa đến đây tĩnh dưỡng là căn cứ vào di chúc do Lục Minh trạch lập ra trước khi ra tiền tuyến, di chúc ghi rõ khi Lục Tư Nặc đủ 18 tuổi, đến tuổi thành niên nông trường này liền tự động được phân phối cho cậu. Lục Minh Trạch đại khái cũng không nghĩ tới lần làm nhiệm vụ đó là lần cuối cùng nên không kịp cấp cho nhi tử càng nhiều đồ vật.
Lúc trước, Lục Tư Nặc là thiên tài tinh thần lực cấp S, tài nguyên Lục gia cung cấp cho cậu đều là tốt nhất. Tuy không cha không mẹ nhưng từ trước tới nay cậu chưa từng thiếu tiền tài. Đối với cái nông trường nằm trên tinh cầu nông nghiệp xa xôi này Lục Tư Nặc căn bản chưa từng để mắt tới, ngờ đâu, đây là gia sản duy nhất của cậu.
Phòng bếp to như vậy nhưng chỉ có mười mấy cái bình cháo dinh dưỡng cùng với nồi hấp, nồi nấu, lò nướng được cố định trên bệ bếp, không thể tháo dỡ.
Cũng may tên tủ âm tường có một cái lò năng lượng xách tay cùng với một bộ hai cái nồi một lớn một nhỏ, đại khái là để tiện dùng khi đi dã ngoại.
Gia vị chỉ có hai loại gia vị cơ bản nhất là dầu và muối, đến nguyên liệu nấu ăn: Một chút cũng không có!!!
Hình thức ẩm thực của thời đại tinh tế là dinh dưỡng tối thượng nhưng nguyên liệu nấu ăn vẫn rất đa dạng, phong phú. Trước kia Lục Tư Nặc ngày thường ăn đều là nguyên liệu nấu ăn Linh Năng trung cao cấp rất giàu linh lực. Nguyên liệu nấu ăn Linh Năng sau khi được Linh Trù Sư loại bỏ tạp chất chỉ cần tiến hành các thao tác nấu nướng đơn giản liền có hương vị rất không tồi còn cung cấp đầy đủ năng lượng cần thiết cho cơ thể.
Mà cháo dinh dưỡng là đồ ăn thấp kém nhất chỉ có người nghèo mới dùng làm đồ ăn, được chế biến bằng phương pháp cơ học với những nguyên liệu cấp thấp hầu như không có linh khí, không có mùi vị có thể đáp ứng những nhu cầu cơ bản của cơ thể.
Lục Tư Nặc đã mất đi giá trị sử dụng đối với nhà họ Lục, được giao cho hành tinh nông nghiệp này, đương nhiên không thể tiếp tục cung cấp cho cậu những nguyên liệu nấu ăn Linh Năng trung cao cấp xa xỉ kia được ngay cả những bình cháo dinh dưỡng cũng là của người trông coi nông trường trước đây để lại, ăn hết Lục Tư Nặc phải tự tìm cách nuôi sống bản thân.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Lục Tư Nặc "sống không nổi", đã không thể lấy thiên phú làm tự hào, lại còn không người thân, không bạn bè, không Tinh Võng, ngay cả ăn cũng không thể ăn ngon!
Quả thật cả thế giới đều vứt bỏ cậu!
Có lẽ Tư Nặc đã bắt đầu học cách thích nghi với cuộc sống khó khăn trong thời đại này với thân phận là "Lục Tư Nặc" cậu bỗng nhiên có thể lý giải suy nghĩ của Lục Tư Nặc, nếu cậu từ khi sinh ra đã ở vạch đích, từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa, đột nhiên gặp đả kích lớn như vậy, nói không chừng cũng sẽ tuyệt vọng đến mức không muối sống nữa.
Tư Nặc thực may mắn, cậu còn có gia gia thật tâm yêu thương, muội muội toàn tâm ỷ lại cậu, còn được gia gia truyền lại một thân trù nghệ.
Lục Tư Nặc cảm thấy chính mình hiện tại là hai bàn tay trắng, Tư Nặc lại cảm thấy Lục Tư Nặc giàu đến chảy mỡ, chẳng phải vẫn còn một trang trại của riêng mình sao!
Trong bếp không có nguyên liệu nấu ăn thiên nhiên nhưng không phải bên ngoài chỗ nào cũng có sao? Tùy thời đều có thể nấu một bữa cơm dã ngoại!
Tư Nặc vốn là một người năng động, mang theo cái bếp năng lượng di động và hai cái nồi trong tủ cũng như muối, dầu, lấy vài túi nước uống còn có bát đĩa kim loại, đũa, thìa, dao mới tinh, hỏa cụ... Tất cả đều được thu vào vòng không gian trên cổ tay.
Không gian trữ vật là công nghệ đen được Tư Nặc ngưỡng mộ nhất trong thời đại tinh tế!
Thu thập xong dụng cụ làm bếp và gia vị cần thiết, Tư Nặc tính toán ra ngoài.
Người máy giúp việc nhà Tiểu Tạp cảm thấy chủ nhân của mình ba ngày gần đây rất kì quái, cũng may trình độ trí năng của nó không cao lắm sẽ không lên tiếng hỏi han, thấy Tư Nặc đi ra ngoài liền nhanh chóng nhắc nhở: "Chủ nhân, ngài muốn gọi huyền phù không? Còn có, ngài có muốn đổi lại quần áo không?"
Tư Nặc lúc này mới nhớ cậu từ nông trang đi ra ngoài, bên ngoài là rừng cây xanh um tươi tốt, nông trường thuộc về Lục Tư Nặc lớn đến mức đi mấy tiếng đồng hồ cũng chưa hết, việc đi ra khỏi nông trang bằng hai chân là không khả thi.
Tư Nặc lại cúi đầu nhìn bản thân mình, trên người cậu là một bộ đồ ngủ màu trắng mềm mại, cũng không biết làm bằng chất liệu gì mà rất thoải, nhưng xác thực là không phù hợp để mặc ra ngoài, ra ngoài lần này ngoài việc nấu cơm dã ngoại, cậu còn một trọng trách cao cả khác đặt nặng trên vai "Chinh phục fans đầu tiên"!
Tư Nặc mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu người máy Tiểu Tạp, ôn hòa nói: "Đúng vậy, yêu cầu huyền phù, còn phải đổi quần áo,... cảm ơn Tiểu Tạp nhắc nhở"
Tiểu Tạp cảm giác mặt mình đang nóng bừng lên... Từ khoảng nửa tháng trước tiểu chủ nhân đối với nó đã không còn một chút kiên nhẫn, hôm nay vậy mà thật ôn nhu xoa đầu nó, còn mỉm cười nói cảm ơn với nó, thật vui vẻ nha~~~
Làm một người máy giúp việc nhà 18 tuổi, chưa từng được nâng cấp linh kiện, cập nhật chương trình mới. Tiểu Tạp biết chính mình đã cũ đến độ có thể vào bãi phế thải. Người trông coi nông trường trước đây trước khi rời đi đã mang toàn bộ người máy trí năng cao cấp cậu mua đi cùng chỉ để lại người máy mà Lục Minh Trạch và Tư Hi Vũ mang đến hơn mười năm trước để canh giữ - Tiểu Tạp.
Hiển thị trên khuôn mặt của Tiểu Tạp là nụ cười thẹn thùng, chậm rãi lăn bánh đi chuẩn bị huyền phù cho Tư Nặc.
Tư Nặc cảm giác tâm tình chính mình tốt hơn một chút, Lục Tư Nặc cảm thấy người máy Tiểu Tạp vừa cũ xưa vừa xấu xí, trình độ trí năng đã không cao còn hay lảm nhảm, vô cùng ghét bỏ, Tư Nặc lại cảm thấy Tiểu Tạp thật thông minh đáng yêu.
Trở lại phòng, Tư Nặc tìm một vòng trong tủ quần áo, chọn một bộ tương đối hưu nhàn rộng rãi để thay.
Chiếc gương thường được dấu trên cửa tủ quần áo tự động hiện ra, Tư Nặc quan sát kĩ lưỡng thiếu niên trong đó.
Diện mạo của Lục Tư Nặc giống Tư Nặc đến tám, chín phần. Nói đến điểm khác nhau, Tư Nặc ngũ quan tương đối tuấn tú, soái khí, ấm áp tựa ánh mặt trời, trong khi đó Lục Tư Nặc làn da trắng nõn, non mịn, ngũ quan tinh xảo diễm lệ, dáng người mảnh khảnh mềm mại... Nói tóm gọn, không thể nói là soái, hoàn toàn là thiếu niên xinh đẹp.
Đây là trong quá trình tiến hóa ở thời đại tinh tế thú nhân, số lượng nữ giới ngày càng khan hiếm, dần dần hiện tượng "Mang thai và sinh con" diễn ra ở một số cá thể thú nhân, bọn họ được gọi là "giống cái", tố chất thân thể tốt hơn so với nữ giới, chỉ là năng lực dựng dục yếu hơn mấy phần.
Lục Tư Nặc chính là một giống cái.
Mà Lục Tư Nặc tình nguyện tự sát cũng không nghĩ tới việc hướng Lục gia cúi đầu thỏa hiệp, còn một nguyên nhân nữa – thân là một giống cái chỉ có mỹ mạo mà không có năng lực, lợi ích lớn nhất đối với Lục gia mà Lục Tư Nặc có thể mang lại là liên hôn... thậm chí là một món quà để trao đổi lợi ích với những giống đực có sở thích biếи ŧɦái với những giống cái xinh đẹp.
Tư Nặc từ khi đến đây đã ý thức được, cậu đã thực sự trở thành một nam nhân mang thân thể kiều diễm có thể mang thai và kết hôn trong tương lai.
Nó hoàn toàn không nằm trong phạm vi cậu có thể chấp nhận!!!
Tư Nặc rùng mình, nghĩ đến đây cậu càng quyết tâm phải cải thiện thực lực của mình.
Nửa giờ sau, Tư Nặc ngồi lên huyền phù tự động điều khiển, ở trên không dạo xung quanh nông trang của mình một vòng, từ rừng sinh thái nguyên sinh đến rừng cây ăn quả rồi đến khu hồ nước và cuối cùng là một cánh đồng hoa.
Không sai, cái nông trường này của Lục Tư Nặc đã được quy hoạch, căn bản là không có những loại cây nông nghiệp thông thường, chủ yếu là những cánh rừng đã qua cải tạo, bên kia là một cánh đòng hoa lớn, đây là Lục Minh Trạch năm đó vì lấy lòng ái nhân Tư Hi Vũ mà lập ra, bởi vì chỉ xử lí sương sương nên thoạt nhìn rất hoang dại, hoàn toàn đã trở thành địa bàn của hoa và cỏ dại. Có thể nói, người trông coi nông trang trước đây căn bản không làm gì thực tế cả.
Người trông coi nông trang trước đây là do nhị thúc Lục Tư Nặc - Lục Minh Hồng phái tới, Lục Minh Hồng là được vợ hai của Lục lão gia tử sinh ra, cậu cùng đại ca Lục Minh Trạch chưa tiếp xúc, nhưng cháu trai Lục Tư Nặc luôn chén ép con trai cậu Lục Tư Thụy, người Lục Minh Hồng phái tới tự nhiên là không tận tâm giúp Lục Tư Nặc quản lý sản nghiệp.
Lục lão gia tử lưu đày Lục Tư Nặc đến đây mục đích là để cậu nhận thức rõ địa vị hiện tại của mình, cậu bây giờ không phải là Lục nhị thiếu muốn mưa được mưa, muốn gió được gió như lúc xưa nữa, hiện tại nếu cậu muốn trở về cuộc sống cẩn y ngọc thực thì tất thảy cậu phải nghe Lục lão gia tử an bài.
Nơi Tư Nặc lựa chọn dừng chân là mặt cỏ giao giữa khu vực rừng sinh thái và hồ nước – nơi thoạt nhìn có các loại tài nguyên phong phú nhất.
Khu rừng sinh thái nguyên sinh vẫn còn rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, chẳng hạn như Linh Năng thú hoang dã cấp thấp và trung cấp còn có Linh Năng thực vật.
Vì không có dụng cụ săn săn bắn nên Tư Nặc đi săn có chút khó khăn, đi sâu vào trong rừng thì nhiều khả năng là sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nếu chỉ hái nấm cùng rau dại ở bìa rừng thì không vấn đề.
Mặc dù động thực vật ở thời đại tinh tế đã bị biến dị rất nhiều nhưng chúng vẫn tương đối giống đồ ăn của địa cầu, qua trọng hơn là, quang não trên cổ tay Tư Nặc có sổ tay bách khoa toàn thư động thực vật, chỉ cần quét qua, cơ bản là có thể phân biệt được đây là thực vật gì, có thể độc không, có thể ăn được không và cấp bậc tương ứng.
Đồ ăn linh năng cấp thấp có ít linh lực cũng ít tạp chất không nhất thiết phải loại bỏ nhưng nguyên liệu nấu ăn trung, cao cấp linh năng thì nhất thiết phải có Linh Trù Sư dùng tinh thần lực loại bỏ tạp chất mới có thể sử dụng.
Đối với Tư Nặc chỉ cần không có độc là có thể dùng, cho dù là nguyên liệu nấu ăn cấp thấp tầm thường, chỉ cần dùng đúng phương pháp thì cũng có thể tạo ra mỹ vị nhân gian.
Tư Nặc rất nhanh đã tìm ra được rau dương xỉ dại phiên bản siêu to khổng lồ, tên khoa học là cự diệp dương xỉ, cậu còn ở trong bụi cỏ đang phân hủy tìm được không ít nấm rơm, thậm chí cậu còn tìm được một loại gia vị rất trọng yếu – gừng dại, đều là nguyên liệu nấu ăn cấp thấp.
Món chay đã có, kế tiếp cậu cần tìm món ăn mặn.
Đã có hồ, trong hồ khẳng định có cá!
Tự chế một cái cần câu đối với Tư Nặc không phải là việc gì khó.
Rất mau, Tư Nặc đã câu được hai con cá lớn thật béo ước chừng nặng tầm bốn, năm cân được gọi là cá lưng bạc, tên khoa học là ngân bối ngư.
Nướng một con, một con làm súp cá nấm rơm, rau dương xỉ dại dùng để nấu lẩu! Thật hoàn mỹ!
Tư Nặc đã phải chịu đựng thứ cháo dinh dưỡng khó ăn kia ba ngày, đã vậy bữa trưa còn bị hệ thống cướp đoạt, điều quan trọng nhất bây giờ đối với cậu là lấp đầy cái bụng.
Về việc làm sao để thu hút fans đầu tiên, kế hoạch của Tư Nặc là khi nào cậu ăn xong lại làm thêm cho vài người trông coi nông trại hàng xóm coi như lời xin lỗi vì hành động thô lỗ của Lục Tư Nặc, hẳn là sẽ có một hai người chấp nhận đi.
Cậu không thể rời khỏi hành tinh N – 213 trong một thời gian ngắn, lại là một người xa lạ với thế giới này, việc giao hảo cùng hàng xóm là điều cần thiết.
Cái hệ thống từ nãy đến giờ trầm mặc không nói một lời tại lúc Tư Nặc bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn bỗng xuất hiện: "hảo tiểu tử, xem ra ngươi vẫn còn một chút tác dụng trong việc cải thiện chất lượng bữa ăn của ta... Vì bữa trưa, ta cho ngươi ứng trước phần thưởng của nhiệm vụ! Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, phạt gấp đôi!"
Tư Nặc vốn định trỉ trích hệ thống ép mua ép bán, còn chưa kịp mở miệng, "truyền kỹ" thủ pháp bằng một cách kì diệu nào đó đã xuất hiện bên trong đầu cậu.
Khϊếp sợ qua đi, Tư Nặc dùng ý thức "lật xem" bộ pháp quyết một lần phát hiện bên ẩn chứa một ít huyền diệu khó giải thích, cậu có thể ngầm hiểu nhưng không thể dùng từ ngữ để miêu tả (giống như việc tui đọc hiểu convert nhưng không thể diễn tả cho mọi người á).
Bởi vì tinh thần vực của Lục Tư Nặc đã chịu tổn thương nghiêm trọng, chỉ còn sót lại bộ phận quan trọng nhất là tinh thần hạch nên tinh thần lực hiện tại của cậu là cấp F thấp kém nhất.
Tư Nặc đem xúc tu tinh thần lực xâm nhập vào cơ thể con cá, ngay lập tức cậu "nhìn" thấy trong cơ thể cá có vài chỗ dày đặc "tạp chất" màu xám đen, còn có nhiều điểm sáng màu trắng ngà, đó là điểm phân bố linh khí.
Linh khí ở thời đại tinh tế không giống như các loại trong tiểu thuyết tu tiên trăm lợi mà không hại đối với con người và động, thực vật. Nói chính xác, đây được gọi là dị linh khí, có phần mang năng lượng tốt, có phần mang năng lượng có hại.
Ngoài ra, nấm rơm, rau dương xỉ dại, gừng dại cũng có tạp chất, chỉ là tương đối ít.
Ngay khi các nguyên liệu nấu ăn đã được xử lý xong thì non nửa tiếng đã trôi qua, Tư Nặc cảm thấy tinh thần có chút mệt mỏi, đây là bởi vì hiện tại tinh thần lực của cậu ít đến đáng thương, với lại đã lâu cậu không được ăn đồ ăn có năng lượng xung túc.
Chờ về sau lúc cậu đã hồi phục, chỉ cần thầm niệm khẩu quyết là đã có thể xử lý nguyên liệu cấp thấp trong vài giây.
Tư Nặc đem một con cá đã được cắt khúc bỏ vào nồi, thêm vài lát gừng, nấm rơm bắt đầu hầm canh.
Mặt khác, con cá còn lại cũng đã được sơ chế tốt, dùng dao khứa nhiều đường trên thân cá, dùng gừng băm và muối để khử tanh.
Tư Nặc nhặt được một vài cành cây khô, dùng hỏa cụ tạo lửa, tiếp đó dùng bốn nhánh cây tương đối thô to tạo thành một giá nướng đơn giản, sau dùng hai xiên gỗ để cố định con cá đã được tẩm ướp gia vị, lại dùng chổi quét gia vị tự chế quét lên một lớp dầu rồi bắt đầu nướng.
Gia vị có hạn, cũng may trù nghệ của Tư Nặc rất tốt, khống chế độ lửa và thời gian rất chuẩn, chỉ chốc lát sau, mùi cá nướng đã lan ra khắp đồng cỏ và khu rừng nguyên sinh gần đó.
Hương thơm nồng đậm, hơi cháy xém nhưng tươi mát và có vị thanh khiết khó cưỡng.
Tư Nặc hiện tại cũng đã rất đói, trước kia cậu cũng đã ăn không ít mỹ thực do chính mình làm rồi, truy rằng cũng cảm thấy rất thơm, nhưng cũng không đến mức nhịn không được.
Nhưng là những linh năng thú cấp thấp và trung cấp có khứu giác nhanh nhạy trong rừng nguyên sinh thì không thể chịu đựng được.
Đang lúc chúng ngo ngoe rục rịch, không hẹn mà cùng hướng về một phương hướng, vừa định di chuyển đến đó, bọn chúng đột nhiên cảm giác được một luồng khí tức nguy hiểm đến đáng sợ, cái loại uy áp phát ra từ huyết mạch của đỉnh cấp thú trời sinh đang áo chế bọn nó, làm bọn nó run sợ từ tận xương.
Hơi thở nguy hiểm chết người và lạnh lẽo, kèm theo một dấu hiệu cảnh báo mạnh mẽ cho những kẻ săn mổi trong rừng rằng nguồn gốc mùi hương này đã có chủ, những kẻ muốn lấy thức ăn phải cân nhắc xem bọn nó có đủ thực lực để cướp thức ăn không.
Dã thú trong rừng thầm gào lên, thật là độc ác!!! Mùi hương mỹ vị xưa nay chưa từng có, chỉ có thể ngửi không thể ăn!!!
Mặc dù mỹ vị đáng quý, nhưng mạng của chúng càng đáng quý hơn nha, bản năng cầu sinh khiến chúng nó không dám tiếp tục tiến lại nơi phát ra mùi hương.
Canh cá phải dùng lửa nhỏ chậm rãi hầm, còn cần thêm một thời gian nữa, cá nướng tầng ngoài đã chín, Tư Nặc thong thả ung dung dùng dao cắt phần cá đã chín đặt lên đĩa. Sau đó quét một lớp dầu và nước gừng muối lên phần chưa chín rồi đặt lên giá nướng tiếp.
Vừa mới dọn đĩa lên chuẩn bị ăn, Tư Nặc
phát hiện cá nướng thơm phức trên đĩa đã bị giảm đi hơn phân nửa. Giọng nói của hệ thống đúng lúc vang lên: "Hương vị tạm ổn, có thể ăn được!"
Tư Nặc sa mạc lời, tạm ăn được mà ngươi còn ăn nhiều như vậy? Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ đầu tiên vốn một nửa đồ ăn cậu làm là phải cho hệ thống ăn vả lại một mình cậu cũng không ăn hết hai con cá nặng bốn, năm cân.
Tư Nặc bưng mâm, gắp một khối cá nướng đang muốn đưa vào trong miệng thì một tiếng kêu nhỏ nhưng rất rõ ràng vang lên: "Miêu ngao~~"
Tư Nặc ngẩng đầu, một con mèo nhỏ đen thui không biết từ nơi nào bay đến, ngoan ngoãn ngồi xổm trước người cậu, một đôi mắt mèo kim sắc xinh đẹp không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu...
Hoặc có thể nói là nhìn chằm chằm vào cái mâm trên tay Tư Nặc!
Tiểu Hắc Miêu thập phần gầy yếu, thân hình đại khái bằng bàn tay Tư Nặc, thoạt nhìn là một con mèo con chưa cai sữa. nó toàn thân màu đen nhánh, chỉ có bốn chân nhỏ cùng vùng lông xung quanh mũi là màu trắng, bộ lông mượt mà và mềm mại. trông cực kỳ xinh đẹp, cực kì đáng yêu!
Một con mèo đáng yêu như thế vậy mà lại bị thương ở chân phải trước, vết máu loang lổ trên vùng long trắng trông thật đáng thương.
Tư Nặc được nhận nuôi từ nhỏ nhưng được giáo dục rất tốt, với một trái tim kiên cường nhưng tốt bụng, mềm mại, kiếp trước Tư Nặc không ít lần cho chó mèo hoang ăn, Tư gia gia trong nhà cũng có nuôi một con mèo quất mập mạp.
(Con này nè mụi ngừi)
Tư Nặc vốn là một tên mao khống ẩn hình, vừa thấy bộ dạng này của Tiểu Hắc Miêu, Tư Nặc liền có chút chịu không nổi, chính mình cũng không ăn, liền đem mâm cá nướng phóng tới bãi cỏ trước mặt Tiểu Hắc Miêu: "Tiểu gia hỏa, đói rồi đúng không? Ăn nhanh đi!"
Cậu vốn định duỗi tay sờ Tiểu Hắc Miêu nhân tiện cảm thụ bộ lông óng mượt kia thế nhưng lại bị tiểu gia hỏa thập phần linh hoạt né đi.
Tiểu Hắc Miêu cảnh giác trừng mắt nhìn Tư Nặc thầm nghĩ, tiểu giống cái này thực quá không rụt rè, sao lại có thể tùy tiện sờ đầu giống đực được chứ!!
Phải biết rằng ở thế giới thú nhân, chỉ có cha mẹ đối với hài tử, còn có bạn lữ thân mật mới có thể làm như vậy!!
Tiếp theo đó, Tiểu Hắc Miêu bước đi ưu nhã đi đến phía bên kia mâm, chuẩn bị ung dung thong thả hưởng dụng mỹ vị.
Miếng cá nướng đầu tiên vào miệng, Tiểu Hắc Miêu bị choáng váng bởi món ngon tuyệt thế mà nó chưa từng được nếm thử trước đó! Quan trọng hơn là, mặc dù năng lượng trong cá nướng mỏng manh nhưng thập phần tinh khiết.
Cậu ngẩng đầu hướng Tư Nặc kích động kêu lên: "Miêu ngao ngao" (Phiên dịch: Làm thế nào có thể có một bảo bối ăn ngon như vậy!!!), sau đó vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn, quả thực là hận không thể chôn cả khuôn mặt vào con cá nướng... Hoàn không quan tâm cái gì mà ưu nhã với không ưu nhã.
Tư Nặc xem đến sửng sốt, đôi môi nở nụ cười lộ ra hai lúng đồng tiền đáng yêu, cậu so với chính mình ăn mỹ thực còn vui vẻ, thoả mãn hơn.
Tại thời điểm Tiểu Hắc Miêu đang ăn ngấu nghiến, Tư Nặc quyết đoán ra tay, quyết tâm phải sờ được cái đầu lông mềm mại kia...
Cảm giác lông mao này sờ còn tốt hơn tất cả các con mèo cậu đã từng sờ trước đây! Vuốt thật mềm mại, thoải mái!
Thiếu niên xinh đẹp mắt đào hoa tức thì trở nên sáng lấp lánh, thanh âm mềm mại mang theo ý cười dặn dò: "Ăn từ từ, cẩn thận nóng!"
Trong đầu, thamh âm hệ thống nhắc nhở truyền tới: "Nhiệm vụ nhập môn hoàn thành! Chúc mừng kí chủ thành công chinh phục fans đầu tiên. Kí chủ không ngừng cố gắng nha~~!"
End chương 2.
Mọi người thấy lỗi đánh máy thì nhắc mình nha.❤❤
Thấy hay mong bình chọn.