Chương 44: Người Nghèo

1.000 tinh tệ 1.000 tinh tệ?

Giờ khắc này Niên Sơ Đồng, đột nhiên cảm thấy mình ăn không nổi.

Cô kiểm tra số dư tài khoản của mình, cô đã bán ngô luộc bốn lần rồi nhận được 90.000 tinh tệ.

Phân bón muốn mua, khoai tây cũng phải mua, cho nên nói, cô còn chưa ôm tiền nóng tay, thì đã phải bỏ ra hết.

Niên Sơ Đồng cảm thấy mình căn bản không cần sinh thần bát tự gì đó nữa, mệnh cách hiện tại của mình chính là thiếu tiền.

Cảm thán thì cảm thán, mua thì vẫn phải mua.

"Tiểu Bát, tôi muốn mua hai mươi kg khoai tây có thể ăn, mua một mẫu phân bón."

"Tinh! Hàng đang xuất kho... Chúng tôi không nhận trả hàng. Thân."

" Hai vạn hai ngàn tinh tệ, đã được thu, trong quá trình xuất hàng, mời kí chủ vui lòng chờ."

Niên Sơ Đồng từ trên cây bay xuống, hướng về ruộng khoai tây của mình chạy tới, sau khi đến, học một chút phương pháp bón phân.

"Đùa gì vậy?" Đã đến rồi, sao có thể không làm gì được.

Cô cần phải bón phân trước, với đặc thù của hạt giống trong hệ thống, dự kiến bảy ngày sau là có thể bón phân được.

Niên Sơ Đồng dứt khoát lấy khoai tây mua trong hệ thống ra, bỏ vào trong nút không gian của mình.

Vừa đặt vào, cô mới phát hiện nút không gian cũng không lớn, thật đúng là chỗ nào cũng cần phải tiêu tiền.

Nhưng tạm thời, còn có không ít thứ cần phải mua Niên Sơ Đồng, tính toán đem đồ đạc trong nút áo không gian đều dọn ra ngoài, cô không có tiền mua cái nút mới.



Cô. Nghèo. Lắm!

Rất nghèo!

Nhưng đả kích xong thì vẫn phải tiếp tục.

Niên Sơ Đồng vốn định đi nhổ một ít ngô, nhưng cô lại nghe thấy gì?

"Kí chủ, Tiểu Bát nhắc nhở người một chút, bây giờ ngô vẫn chưa tới thời gian ăn tốt nhất, tốt nhất là chờ thời điểm nó trưởng thành hoàn toàn, nếu không nhất định sẽ ảnh hưởng đến hương vị."

Ảnh hưởng đến hương vị?

Niên Sơ Đồng đã bước chân đi vội vàng thu trở về, đồ ăn không ngon cũng không tiện bán.

Địa chỉ duy nhất của mình, là ba người mua kia, nếu ăn không ngon, họ chạy mất thì phải làm sao bây giờ?

Niên Sơ Đồng ít nhiều cũng có chút đau đầu, ngô ăn không được, những thứ khác ít nhất cũng phải một tháng mới có thể trưởng thành? Muốn có luôn thì phải tiêu tiền.

"Chủ nhân, chủ nhân." Đao Đao gọi Niên Sơ Đồng nói: "Chúng ta có thể ăn thịt."

Đúng rồi! Vẫn còn có thể ăn thịt.

Niên Sơ Đồng hiện tại còn có một con thỏ trong nút không gian.

Hôm nay trước tiên ăn như vậy đi, linh lực của cô vừa mới tiêu hao rất nhiều, nếu lại gặp được đại điểu mẹ kia, cô thì đánh không lại, mất mặt thì nhục lắm.

Quay lại nhà gỗ ăn thỏ thôi.

Buổi chiều làm đất, rồi trồng rau thôi.



Niên Sơ Đồng nghĩ kỹ, linh khí tụ dưới chân, tốc độ cực nhanh hướng nhà gỗ nhỏ chạy tới.

Niên Sơ Đồng vừa mới băng qua dòng suối, hướng về phía nhà gỗ hét lên một tiếng: "Tiểu Hà! Ra ngoài nướng thịt!"

Trong phòng, Phó Vân Hà đang học tập kinh nghiệm livestream, cánh tay vung lên, tắt màn hình ảo trong nháy mắt.

Cả người lần đầu tiên dùng tốc độ không tương xứng với thân thể ốm yếu cố gắng đứng lên, có chút sốt ruột đi ra khỏi nhà gỗ nhỏ.

Phó Vân Hà đi ra ngoài cửa, liền nhìn thấy Niên Sơ Đồng ngồi xổm ở bên dòng suối nhỏ, một tay cầm chủy thủ, một tay cầm thỏ, đang không ngừng vung vẩy, lột da thỏ.

Niên Sơ Đồng chấm dứt lột da, rất quen tay túm lấy một cái chân thỏ, để ở trong dòng suối không ngừng rửa sạch máu.

Sau đó, xách con thỏ lên, thô bạo cầm một cây gậy, từ giữa xuyên qua.

Chuẩn bị nướng.

Phó Vân Hà ở một bên chờ, rất có ánh mắt, nhìn thấy cô đi tới là đốt lửa ngay, Niên Sơ Đồng trong lòng hài lòng đem gậy đặt ngang.

"Cũng không biết hương vị như thế nào? Nhưng may mắn, chúng ta có muối vào ngày hôm nay rồi. "

Muối? Thêm vào thịt?

Nước miếng của Phó Vân Hà lại bắt đầu tiết ra.

Cái gì mà chỉ huy đế quốc, giờ không còn liên quan gì đến hắn nữa rồi.

Bây giờ anh chỉ là một con ma bệnh mà thôi, vẫn nên là một con ma bệnh, có khuôn mặt xinh đẹp là được.

(Chương này kết thúc)