"Vừa tốn tiền!"
"Lại không thể làm việc, so với con ma ốm kia còn phế hơn! Tốt xấu gì con ma ốm kia còn có thể làm cảnh xem! "
“Tới cuối cùng, vẫn phải tự mình làm việc."
Niên Sơ Đồng vừa khai hoang, vừa lẩm bẩm. Cô cảm thấy tài vận của mình không chỉ không vượng, mà làm việc gì về mua bán cũng mất tiền.
"Bạn đang tức giận? Hạnh phúc? Chán nản? "Thanh của Ngõa Lịch vang lên, khiến Niên Sơ Đồng đứng dậy quay đầu lại nhìn nó.
Lúc này Ngõa Lịch tìm được một tảng đá, trên tảng đá trải mấy cái lá xanh biếc, hắn ngồi ở bên trên, dưới chân lại giẫm lên mấy phiến lá cây.
Nó rất thoải mái.
Niên Sơ Đồng dứt khoát cầm xẻng nhỏ đi đến bên cạnh Ngõa Lịch, đặt mông ngồi trên mặt đất.
"Theo số liệu cho thấy, trong đất rừng chưa khai thác, vi khuẩn có thể lên tới 98,9%, trong đó trứng sâu chưa nở có thể lên tới hơn 85%, vi khuẩn chết người có thể lên tới hơn 10%."
Nghe tiểu khoa học nói xong, trên mặt Niên Sơ Đồng tràn đầy nụ cười khó nói.
"Ngõa Lịch, mày thích sạch sẽ?"
"Đúng vậy, Ngõa Lịch phi thường thích sạch sẽ." Ngõa Lịch rất trung thực chia sẻ sở thích của mình, đây là truyền thống của người máy móc bọn họ, tuyệt không thể nói dối.
Bàn tay trắng nõn của Niên Sơ Đồng nhẹ nhàng nắm lấy một nắm bùn đất trên mặt đất, cô mỉm cười nhìn về phía Ngõa Lịch.
"Ngõa Lịch, tao hiện tại chỉ muốn khai hoang trồng đất, mày cảm thấy mình có thể cống hiến được cái gì? Nếu không có cống hiến, vậy bùn đất chứa hơn mười phần trăm vi khuẩn trí mạng này sẽ xuất hiện trên người mày đấy.”
Đối với việc uy hϊếp một người máy, Niên Sơ Đồng tuyệt không cảm thấy có gì không tốt.
Người ngoài, muốn ở lại, phải có giá trị.
Ngõa Lịch, thân thể cao hai thước, đứng lên, cầm hai cái lá cây, trải ở bên kia, hắn đệm mũi chân giẫm tới.
"Bạn nhất định là ghen tị với mỹ mạo của Ngõa Lịch, như vậy là không đúng." Ngõa Lịch nhìn Niên Sơ Đồng ánh mắt không ngừng lóe ra, luôn cảm thấy có chuyện không tốt sắp phát sinh.
Nó lại mở miệng hỏi: "Tại sao không mua robot lao động?"
Một câu nói, cắm vào ống phổi của Niên Sơ Đồng.
"Tao không có tiền." âm thanh của Niên Sơ Đồng rất trầm thấp, đầu hơi rũ xuống, ánh mắt mờ mịt nhìn Ngõa Lịch.
Phối hợp với những cành lá xung quanh, làm cho Ngõa Lịch không có cảm xúc có chút lạnh lẽo.
"Ngõa Lịch có thể tự chế tạo robot.”
Chế tạo robot?
Niên Sơ Đồng đang cúi đầu vội ngẩng lên nhìn một chút, hoài nghi nhìn hai cái rồi hỏi: "Thật sao?”
“Ngõa Lịch không bao giờ nói dối, đây là đức tính thứ hai của tộc cơ giới chúng tôi, chỉ đứng sau vẻ đẹp.” Ngõa Lịch làm ra vẻ bất mãn.
"Ha ha ha..."
Niên Sơ Đồng nghiến răng, máy móc cười ra hai tiếng, không hỏi nhiều nữa, đối với lời nói của Ngõa Lịch, cô chỉ tin một phần.
Về phần sau này, lại nói.
Niên Sơ Đồng cũng không khai hoang nữa, đi đến cánh đồng ngô phía trước, lấy rất nhiều ngô trở về, đặt ở một phần nút không gian, còn một phần cô tự mình khiêng.
Khiêng, là vì rèn luyện một chút lực lượng cho thân thể này.
Ngõa Lịch vẫn luôn chờ đợi tại chỗ, ngay cả một tấc đất cũng không di động, lúc Niên Sơ Đồng trở về, cũng không quay đầu lại nói hai chữ: Đuổi theo tao.
Ngõa Lịch cất bước, theo kịp Niên Sơ Đồng.
Nhưng mà, đi không tới một nửa, Ngõa Lịch ở phía sau nói chuyện lại mang theo nức nở.
"Ngõa Lịch rất mệt mỏi."
Niên Sơ Đồng buông ngô xuống, xoay người nhìn thoáng qua Ngõa Lịch.
"Ngõa Lịch mệt rồi, tim tôi không thể chịu đựng được tập thể dục cường độ cao như vậy, làm việc quá sức không có lợi cho việc duy trì vẻ đẹp của Ngõa Lịch."
Vẻ đẹp? Vẻ đẹp? Vẻ đẹp ở đâu! Rồi cường độ cao ở đâu?
Tổng cộng chỉ đi một chút đường mà thôi.
Niên Sơ Đồng lấy dây thừng buộc cột ngô lại, rất bạo lực mà vung lên, nói với Ngõa Lịch không thể đi lại: "Ngồi ở trên đó! "
Ngõa Lịch rất nghe lời mà bò lên, để cô kéo ở phía trước.
Hãy cầu nguyện cho chính mình đi, nếu mày mà không làm ra được robot vậy thì hãy đợi đấy, hừ hừ!.
(Chương này kết thúc)