Chương 19: Robot

Niên Sơ Đồng đối với cảm thụ của Phó Vân Hà, không thèm để ý chút nào.

Sau khi ăn no một bữa, cô mang theo xẻng của mình tiếp tục khai hoang.

Phó Vân Hà cũng tò mò dùng chiếc xe tay mình mới mua đi theo cô.

Xe tay chân rất nhỏ, có một chỗ ngồi nho nhỏ, Phó Vân Hà ngồi ở phía trên, phía trên có một l*иg năng lượng, có thể trong thời gian ngắn che đậy độc tố.

Phía dưới có hai chân máy, vận chuyển giống như con dế, tránh chướng ngại vật, đảm bảo người phía trên không cảm nhận được xóc nảy.

Sau khi hai người đến nơi muốn khai hoang, Phó Vân Hà liền nhìn thấy Niên Sơ Đồng, đầu tiên là tay trần nhổ cỏ, sau khi sửa sang lại một khối, cô lại cầm cái xẻng nhỏ kia, lật đất.

Đại khái làm ba tiếng đồng hồ, Niên Sơ Đồng rốt cục cũng sửa sang lại được một mảnh đất năm mét vuông, cô tùy ý lau mồ hôi trên đầu, mệt mỏi thở hổn hển.

Phó Vân Hà lái xe ra trước, dừng lại bên cạnh Niên Sơ Đồng.

"Niên Sơ Đồng, tại sao cô lại tự mình làm?"

Niên Sơ Đồng lau mồ hôi, quay đầu, ghét bỏ nhìn Phó Vân Hà nói: "Chẳng lẽ anh có thể làm? "

“Tôi tự nhiên không thể, nhưng cô có thể mua robot mà, họ có thể làm việc hai mươi bốn giờ, không bị gián đoạn."

24 giờ? Không bị gián đoạn?

Niên Sơ Đồng nhìn chằm chằm Phó Vân Hà hỏi: "Bao nhiêu tiền?”



Nghĩ Niên Sơ Đồng yêu tiền như vậy, lại thích tính cách kiếm tiền, hắn mở miệng nói: "Giá rẻ nhất cũng mấy ngàn tinh tệ, còn có mấy trăm tinh tệ đã qua sử dụng cũng có thể mua.”

Niên Sơ Đồng nghe giá cả, thật sự không đắt, nhưng không chịu nổi, giờ cô ấy nghèo lắm!

Cô ngược lại muốn bán ngô kiếm tiền, nhưng cái máy truyền tống lỗ đen kia còn chưa mua được, không mua không có biện pháp vận chuyển.

Cô rối rắm một chút, nói với Phó Vân Hà: "Anh giúp tôi chọn một người đã qua sử dụng, tiền từ bữa tối của anh trừ đi.”

Phó Vân Hà cũng không từ chối, trước mặt Niên Sơ Đồng mở ra tinh võng, tìm được một diễn đàn, ở bên trong tìm kiếm người máy có thể làm việc.

Thanh toán, lấy 370 tinh tệ mua một người máy không biết mấy tay.

"Được rồi, một lát nữa hàng sẽ đến."

"Cảm ơn Tiểu Hà, không nghĩ tới anh còn rất hữu dụng. Anh có thể quay lại rồi chờ đi.”

Niên Sơ Đồng nói xong, xoay người tiếp tục khai hoang.

khai hoang một chút, cũng tựa như tu luyện vậy, không tiến thì lui.

Phó Vân Hà rất nghe lời của Niên Sơ Đồng, hắn lái xe đi về phía nhà gỗ.

Sau khi Phó Vân Hà đi xa, Niên Sơ Đồng lấy khoai tây trong hệ thống ra, lại lấy ra một thanh đao nhỏ, dựa theo phương pháp trồng trọt, đem chồi trên khoai tây cắt bỏ, chấm một chút thuốc bột của hệ thống cho, bắt đầu trồng.

Một mảnh đất mới mở, rất nhanh đã trồng xong, Niên Sơ Đồng cũng không làm nhiều, mà là đi đến cánh đồng ngô, chuẩn bị lấy chút ngô trở về.

Đây tạm thời là lương thực chính của bọn họ.



Lúc Niên Sơ Đồng khiêng một bó ngô trở về, thấy Phó Vân Hà đang sửa một cái khung xương kim loại.

"Đây là robot anh mua?"

"Ừ..." Phó Vân Hà có chút ngượng ngùng, hắn thế nhưng lại bị lừa.

Đây căn bản không phải là robot có thể lao động, cũng không biết người bán này lấy từ đâu ra đồ bỏ này.

Các mô hình cũ đã bị loại bỏ trong nhiều thập kỷ.

Niên Sơ Đồng không hiểu rõ những thứ này, cô nhìn người máy màu vàng đất, nhìn như bộ xương khô vậy.

Sao có nhiều độc tố trong cơ thể robot vậy?

"Giữ lại trước đi." Niên Sơ Đồng có chút hứng thú, để lại trước vậy.

Cô bắt đầu đốt lửa rồi tiếp tục nấu ngô.

Phó Vân Hà nhìn Niên Sơ Đồng không thèm để ý, hắn cũng mặc kệ.

Buổi tối, hai người vẫn là một bữa ngô luộc. Sau khi ăn xong, Niên Sơ Đồng từ trong đống lửa dưới nồi, lại kéo ra hai cây ngô đen, cô cầm một cái hỏi Phó Vân Hà.

"Đến một cái?"

"Bao nhiêu tiền?"