Chương 13: Trái Tim Hành Tinh

Niên Sơ Đồng lần đầu tiên cảm nhận được khế ước bản mạng, nó vẫn là thanh kiếm của mình, nó vẫn ở đây.

"Đao, chuyện gì vậy?"

"Chủ nhân! Chủ nhân. Em đã hấp thụ năng lượng ánh sáng vàng đó, nó là trái tim của hành tinh này."

Năng lượng ánh sáng vàng? Trái tim của hành tinh?

"Đao Đao, hiện tại em cảm thấy thế nào? Có chuyện gì không?"

"Không chỉ không có chuyện gì, mà em còn biết rất nhiều thứ nữa đó. Nó mang theo tất cả ký ức của hành tinh này cho em kìa. Em đang từ từ hấp thu nó, để những thứ đó trở thành của mình, rồi cho chủ nhân xem sau."

"Được rồi, miễn là em ổn."

Sau khi Niên Sơ Đồng xác nhận không có gì không ổn với con dao của mình, cô bắt đầu thực hành trong tư thế thiền định.

Với mạch máu tu luyện, cố gắng vận hành để hoạt động từng chút một, Niên Sơ Đồng bắt đầu hấp thụ các chất độc trôi nổi xung quanh mình.

Cô tu luyện Độc kinh, hấp thụ các chất độc từ bên ngoài rồi biến chúng thành sức mạnh tinh thần thông qua một số thủ pháp đặc biệt, rồi từ từ tích tụ lại sau đó biến đổi cơ thể của Niên Sơ Đồng.

Tất cả các loại thuốc đều có ba phần chất độc, chất độc cũng chiếm tới bảy mươi phần trăm các loại thuốc.

Hai cái đó bổ sung cho nhau.

Sau một đêm luyện tập, Niên Sơ Đồng bước vào giai đoạn luyện khí, nhưng sự biến hóa của thân thể này vẫn chưa đạt đến điểm hoàn hảo, quá trình luyện tập không được suôn sẻ cho lắm, mới chạm vào cấp độ đầu tiên mà thôi.

Kết hợp với những kiến

thức từ trí nhớ, tinh tế có thể trau dồi thể lực cùng trí lực, những người luyện tập cũng có thể có khả năng chống lại bức xạ bên ngoài, chống không bị bào mòn bởi các độc tố bên ngoài.

Trong toàn bộ không gian giữa các tinh tế, những người không thể tu luyện mới là những phế vật, bởi vì tối ưu hóa gen từ thế hệ này sang thế hệ khác, năng khiếu có thể kém đi, nhưng thực sự có rất ít người không thể tu luyện.



Nguyên chủ là người tuyệt không thể tu luyện, vì vậy độc tố bức xạ tích tụ trong cơ thể cô ấy mới có thể biến thành màu đen rồi phồng lên như vậy.

Huấn luyện thể chất giữa các tinh tế, từ cấp độ thấp nhất là 7 đến cao nhất là cấp độ 1, với các cấp độ S, SS, SSS, cực kỳ hiếm.

Linh lực từ cấp G thấp nhất đến cấp A, đằng sau vẫn có cấp S, SS, cấp SSS, độ hiếm lại càng đặc biết hiếm của hiếm.

Người ta nói rằng Chỉ huy đã chết Vân Hà đó, hắn là một thiên tài cấp SSS.

Niên Sơ Đồng không biết cách ước tính về sức mạnh hiện tại của cô, người ta ước tính rằng cô sẽ không thể đánh bại được bất kỳ ai ngoại trừ con ma ốm yếu ở cánh cửa đối diện.

Nhưng ưu điểm của độc là dễ dàng gϊếŧ người mà không ai biết chẳng ai hay.

Tuy nhiên, đây không phải là thế giới của những người bất tử, mặc dù có chiến tranh với Trùng tộc nhưng nó chỉ là một cuộc chiến nhỏ cục bộ.

Vì vậy, toàn bộ môi trường tương đối yên bình, cô tự nhiên sẽ không thể làm bất cứ điều gì khác thường được.

Điệu thấp để cường đại, tùy thời có thể chống trả bất cứ lúc nào, nhiều tiền hơn, rồi làm ruộng dưỡng lão cũng không tồi.

Niên Sơ Đồng nói thẳng ra suy nghĩ của mình, đứng dậy rồi đi xem con cừu nhiều lông ở phía đối diện như thế nào rồi, đến giờ cô vẫn nhớ anh ta da diết.

Mở cửa đi ra ngoài, cô gõ cửa phòng đối diện.

"Tiểu Hà? Anh vẫn còn sống không?"

Trong phòng, Phó Vân Hà, người đang nằm thẳng trên giường, đang phân loại sức mạnh tinh thần của mình.

Bị một tiếng "Tiểu Hà" của Niên Sơ Đồng gọi, khiến anh gần như suy sụp tinh thần.

Sức mạnh khống chế mạnh mẽ có được từ hàng chục năm kinh nghiệm chiến đấu, cho phép anh xoa dịu sức mạnh tinh thần của mình lại, rồi từ từ mở mắt.

“Chờ một chút.” Phó Vân Hà trả lời càng lúc càng to với Niên Sơ Đồng đang đứng ở bên ngoài.



Niên Sơ Đồng, người đang ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng trả lời thì rời đi ngay lập tức, miễn là anh ta còn sống, vậy là đủ rồi.

Phó Vân Hà đang ở trong phòng miễn cưỡng ngồi dậy, anh cần phải giải quyết "bệnh tật" của cơ thể này càng sớm càng tốt, nếu không sớm muộn gì anh cũng sẽ ngủm củ tỏi mất.

Kiếp trước anh tu luyện linh lực cấp SSS, nó cũng cùng anh đi tới đây, nhưng nguyên chủ thân thể vốn là một con ma ốm chính hiệu, hoàn toàn không có thể chứa được linh lực của anh, hiện tại anh cũng không dám dùng chút sức lực nào.

Nếu cố gắng sử dụng nó, vậy kết quả chỉ có một, là nổ chết.

Phải biết rằng, thể chất của anh cũng đã được luyện đến cấp SS trước đó. Nhưng vấn đề là cơ thể này bị "bệnh nan y".

Phó Vân Hà đã nghĩ về những củ khoai tây của Sơ Đồng ngày hôm qua. Thứ đó có thực sự hữu ích không?

Nghĩ đến đây, đầu tiên anh hít thở một hơi, tập trung một chút sức lực, xuống giường, mở cửa rồi rời khỏi nhà.

Anh đã mở kết giới vào đêm hôm qua, hiện tại, cabin bằng gỗ là tâm của vòng tròn, đường kính là 30 mét.

Tuy nhiên, Phó Vân Hà có một chút khó hiểu, tại sao Niên Sơ Đồng vẫn có thể tung tăng nhảy nhót dường như không có việc vậy?

Ít nhất, là một thanh niên ốm yếu, anh vẫn có thể tu luyện, nhưng nó rất chậm, nó được sử dụng để chữa trị và duy trì thể chất bẩm sinh của mình, vì vậy anh có thể tu luyện, nhưng không tốt bằng Niên Sơ Đồng.

Một từ - Phế!

Lúc này, Niên Sơ Đồng, người đang ở ngoài cửa, không biết từ đâu tìm thấy một phiến đá mỏng, đặt lên một khối đá hình tròn, hòn đá bên dưới đang lập lòe ánh lửa.

“Còn sớm, anh có muốn ăn gì không?” Niên Sơ Đồng hỏi ngược lại.

Phó Vân Hà nhìn thấy Niên Sơ Đồng, người đang cầm một con dao trên tay và một củ khoai tây còn sót lại từ hôm qua, anh hỏi thẳng:

"Bao nhiêu?"