Sau khi dùng bữa sáng, Mạc Lâm cùng Lạc Phi cùng tới doanh địa của bộ đội đặc chiến quân đoàn Vinh Quang.
Từ tinh cầu Áo Nhĩ Đăng trở về đế quốc cần tốn một trăm giờ phi hành, trên đường còn phải trải qua khu vũ trụ không người, nếu không chuẩn bị nguồn sinh lực sung túc, lỡ như gặp ngoài ý muốn trên đường thì hậu quả không thể nào tưởng tượng được. Cũng may Áo Nhĩ Đăng vừa vặn là tinh cầu tài nguyên, Lăng An sớm đã phái người tìm kiếm thu thập nguyên thạch nguồn sinh lực.
Mạc Khải Phong cùng những tên tinh đạo bị bắt nhốt trong hầm ngầm, lúc Mạc Lâm cùng Lạc Phi đuổi tới nơi thì Lăng An đang thẩm vấn bọn họ.
Mạc Lâm đi vào tầng hầm, liếc mắt liền thấy Mạc Khải Phong ngồi trên ghế.
Miệng vết thương bị Lạc Phi bắn thủng trên chân đã được băng bó xử lý đơn giản, máu đã ngừng chảy, bất quá không có xử lý gây tê nên miệng vết thương không ngừng truyền tới cảm giác đau nhức, hiển nhiên Mạc Khải Phong chịu đựng rất vất vả, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trán ứa một tầng mồ hôi tinh mịn.
Nhìn bộ dáng này của Mạc Khải Phong, tâm tình Mạc Lâm có chút phức tạp.
Người chú mà mình từng tín nhiệm nhất, yêu thích nhất, ẩn sau lớp vẻ ngoài ôn nhu lại là một trái tim ngoan độc.
Mạc Lâm hít sâu, quay đầu hướng Lăng An nói: “Tướng quân, tôi có thể nói chuyện riêng với ông ta được không?”
Lăng An liếc nhìn Lạc Phi một cái, thấy Lạc Phi gật đầu mới thấp giọng nói: “Được rồi, tôi cùng Lạc Phi thủ bên ngoài, có chuyện cứ gọi.”
Hai người rời đi, trong phòng đột nhiên im lặng.
Mạc Khải Phong mở to mắt, mỉm cười nói: “Lâm Lâm, con muốn nói chuyện gì với chú hai?”
Chú hai? Ông ta còn có mặt mũi nói ra xưng hô này sao?
Mạc Lâm cố nén xúc động muốn đấm vào mặt đối phương, tận lực bình tĩnh nói: “Tuy trên huyết thống ông là chú của tôi, thế nhưng ông lại một lần nữa làm tôi thất vọng, tim đã nguội lạnh rồi, hiện giờ đối với tôi, ông còn không bằng một con chuột trong bãi rác. Mạc Khải Phong, tôi nhất định sẽ tự tay tống ông vào ngục giam.”
Gương mặt Mạc Khải Phong không hề có chút huyết sắc, bất quá một khắc này khóe môi gã đột nhiên nhếch lên một nụ cười quỷ dị: “Lâm Lâm, ba ngày kia có khỏe không?”
Mạc Lâm lạnh lùng nói: “Không cần ông quan tâm.”
Ý cười bên khóe môi Mạc Khải Phong lại càng sâu hơn: “Là Lạc Phi dấu hiệu con đi?”
“Thì sao?” Mạc Lâm nhíu mày.
Mạc Khải Phong bật cười thành tiếng: “Con nguyện ý để cậu ta dấu hiệu, xem ra trong lòng con cũng có cậu ta đi? Thật đáng tiếc, hai đứa vừa mới ở cùng nhau đã phải sinh ly tử biệt. Không biết sau khi con chết rồi, Lạc Phi có thương tâm không? Bất quá cậu ta vẫn còn trẻ, qua vài năm nữa có lẽ sẽ quên con rồi cưới một omega khác làm vương tử phi.”
Sống lưng Mạc Lâm lủi lên một tia ý lạnh, lạnh lùng nói: “Ông nói bậy bạ gì đó?”
Mạc Khải Phong híp mắt, âm thanh mang theo ý cười làm người ta rởn gai ốc: “Năm đó sau khi thoát khỏi Mạc gia, mấy năm nay ta sống thực không có ý nghĩa, ta sớm đã chuẩn bị đi xuống địa ngục, bất quá trước lúc đó ta muốn dẫn theo một người bầu bạn. Lâm Lâm, chú rất thích con, lúc nhỏ con đáng yêu biết bao nhiêu a, mỗi lần thấy ta, con liền bổ nhào vào lòng ta, ôm cổ ta thân thiết gọi chú hai. Chú sao nhẫn tâm bỏ con lại một mình trên đời chứ?”
Mạc Lâm tức giận quát: “Ông rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Mạc Khải Phong thản nhiên nói: “Con cho rằng thứ thuốc ta tiêm vào người con chỉ đơn thuần là thuốc giải trừ ngụy trang thôi sao? Trong đó kỳ thực còn có virus NR kiểu mới, loại virus này thông qua máu lan truyền tới khắp cơ thể, người bị cảm nhiễm trong vòng ba tháng tế bào toàn thân sẽ thối rửa mà chết đi, tử trạng vô cùng tham 3thiết. Đúng rồi, loại virus này căn bản không có biện pháp khống chế, hiện giờ máu của con đã hoàn toàn bị virus NR xâm nhiễm, thân thể chậm rãi hư thối, nhiều nhất chỉ có thể sống thêm ba tháng mà thôi, khi đó toàn thân con sẽ thối rữa theo bồi ta tới địa ngục.”
Đồng tử Mạc Lâm đột nhiên co rút, dùng sức nắm chặt ngón tay.
Nhìn nụ cười quỷ bên khóe môi đối phương, trong lòng Mạc Lâm dâng lên một trận bất an mãnh liệt, anh có dự cảm không tốt lắm, lời Mạc Khải Phong nói rất có thể là sự thật. Nếu Mạc Khải Phong thực sự tiêm virus mầm bệnh vào cơ thể anh thì sinh mệnh của anh chỉ còn vỏn vẹn ba tháng.
Nghĩ đến đây, Mạc Lâm cảm thấy trái tim mình tựa hồ bị một bàn tay siết chặt, đau tới không thể thở nổi.
Anh còn rất nhiều chuyện phải làm, anh còn phải ở cùng một chỗ với Lạc Phi, không thể chết một cách vô nghĩa như vậy được!
Mạc Lâm hít sâu, lạnh lùng liếc nhìn Mạc Khải Phong một cái: “Tôi sẽ không để ông chết dễ dàng đâu, ngục giam đáng sợ nhất đế quốc đang chờ ông, khoảng thời gian còn lại của cuộc đời ông cứ chết dần chết mòn ở đó đi, nghe nói ở đó có rất nhiều kẻ điên không muốn sống, ông nhất định sẽ bị tra tấn đến sống không bằng chết.”
Ánh mắt Mạc Khải Phong híp lại, nhưng sau đó, Mạc Lâm liền đứng thẳng sống lưng xoay người rời đi.
Sinh mệnh chỉ còn lại ba tháng, tin tức xấu này tựa hồ không hề ảnh hưởng tới Mạc Lâm, sắc mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ.
*****
Ngoài cửa, thấy Mạc Lâm đi ra, Lạc Phi lập tức tiến tới nói: “Không sao chứ? Ông ta nói gì với anh?”
Chống lại ánh mắt quan tâm của Lạc Phi, trái tim Mạc Lâm đau đớn, lắc đầu nói: “Không sao, anh hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Lạc Phi lập tức dẫn Mạc Lâm qua phòng nghỉ bên cạnh, còn săn sóc rót ly nước.
Thấy một màn như vậy, Lăng An không khỏi chua xót.
Lạc Phi thực sự rất yêu Mạc Lâm, đường đường là đại hoàng tử, có khi nào quan tâm săn sóc người nào như vậy đâu?
Đáng tiếc, đau khổ của đám trẻ vẫn chưa chấm dứt.
Chuyện Mạc Lâm bị tiêm virus NR vào người, Lăng An đã biết.
Những lời Mạc Khải Phong nói với Lạc Phi ở trong rừng, Lăng An cũng nghe thấy, trong lòng rất nghi hoặc, rạng sáng hai giờ anh liền bắt Mạc Phải Phong tới, xét hỏi cả đêm.
Ban đầu Mạc Khải Phong cắn răng không chịu nói. Thế nhưng Lăng An là ai? Thiếu tướng quân đoàn Vinh Quang, từng thẩm vấn vô số kẻ lưu vong. Thủ đoạn thẩm vấn của quân bộ có thể làm tinh thần người ta hoàn toàn hỏng mất, Mạc Khải Phong nhanh chóng bị tra tấn đến sắp thành phế nhân, chỉ đành thành thành thật thật khai báo, ngay cả quá trình bắt cóc Mạc Lâm cũng công đạo rõ ràng.
Lăng An giận dữ, hận không thể chém tên biếи ŧɦái này thành tám khối!
Thế nhưng anh biết, gϊếŧ Mạc Khải Phong cũng không có ích gì, chỉ đành tạm thời nhịn xuống, mang Mạc Khải Phong về đế quốc rồi xử lý.
Sắc mặt Mạc Lâm tái nhợt, có thể đã biết chuyện này.
Có một người chú như Mạc Khải Phong, Mạc Lâm đúng là xui xẻo tám đời, lúc bé bị người chú tín nhiệm bắt cóc không nói, lúc trưởng thành còn bị tra tấn như vậy… Mạc Khải Phong không đấu lại anh mình liền dồn hết cơn giận vào người đứa cháu, Mạc Lâm thực sự là người bị hại vô tội nhất.
Lỡ như xảy ra chuyện gì, với tình cảm sâu đậm mà Lạc Phi dành cho Mạc Lâm, có thể Lạc Phi sẽ điên mất.
Lăng An hít sâu, quay đầu lại nhìn Lạc Phi: “Lạc Phi, người cậu phái đi tìm kiếm nguồn sinh lực đã quay trở lại, con đi bổ sung nguồn sinh lực cho Trọng Minh đi.”
Lạc Phi nắm nhẹ tay Mạc Lâm: “Anh ngồi đây nghỉ ngơi đi, em đi một chốc rồi quay lại ngay.”
Chờ Lạc Phi đi rồi, Lăng An mới nhỏ giọng hỏi: “Mạc Lâm, chuyện virus, con biết rồi à?”
Mạc Lâm gật đầu: “Vâng.”
“Cậu biết một chuyên gia chuyên nghiên cứu lĩnh vực này đang làm việc ở bệnh viện trung ương đế quốc, chờ trở lại thủ đô sẽ dẫn con tới đó kiểm tra một chút. Loại virus NR này cũng không phải khó giải, có lẽ sẽ rất nhanh nghiên cứu ra thuốc đề kháng. Con đừng quá lo lắng.”
Mạc Lâm trầm mặc một lát mới nói: “Chuyện này tạm thời đừng nói với Lạc Phi, coi như con nhờ cậu, được không?”
Lăng An giật mình: “Vì sao?”
Mạc Lâm bình tĩnh nói: “Nếu virus mầm bệnh kia có thể thuận lợi chữa trị, con đương nhiên sẽ ở cùng một chỗ với Lạc Phi. Nhưng nếu không thể, con sẽ xử lý tốt tình cảm hai đứa rồi tôn nghiêm chết đi. Con rất thương em ấy, con không muốn làm em ấy thương tâm khổ sở, cậu có thể hiểu được cảm thụ này không?”
Lăng An không ngờ Mạc Lâm lại nói những lời này, người trẻ tuổi trước mặt bình tĩnh với sinh tử như vậy làm anh đau lòng không thôi.
Nếu đổi lại là người bình thường, biết mình chỉ còn sống được ba tháng, cho dù không khóc rống lên thì cũng khổ sở rơi nước mắt đi?
Thế nhưng Mạc Lâm lại bình tĩnh suy nghĩ đối sách.
Lạc Phi quả nhiên không yêu sai người, bởi vì Mạc Lâm đồng dạng cũng rất yêu Lạc Phi.
Lăng An thấp giọng nói: “Ừm, cậu tôn trọng ý nguyện của con, sẽ không nói với Lạc Phi.”
“Cám ơn tướng quân.”
Tuy ngoài mặt rất bình tĩnh nhưng nội tâm Mạc Lâm kỳ thực rất bất an, lòng bàn tay siết chặt tới sắp ứa máu. Tên biếи ŧɦái Mạc Khải Phong kia khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha anh, vì thế loại bệnh độc mà ông ta tiêm vào người anh khẳng định là một nan đề trong giới y học hiện giờ. Trong vòng ba tháng muốn nghiên cứu chế tạo giải dược thực sự quá xa vời.
Có lẽ, anh thực sự chỉ có thể sống được ba tháng nữa. Anh nên xử lý tình cảm của mình cùng Lạc Phi thế nào đây? Lại làm thế nào từ biệt cha cùng ba ba vẫn luôn kỳ vọng rất cao về anh?
Mạc Lâm nhắm mắt lại, cố nén chua xót trong mắt.
Lăng An vỗ nhẹ vai Mạc Lâm, ôn nhu nói: “Đừng khổ sở, trở về thủ đô cậu sẽ giúp con nghĩ biện pháp, con nhất định sẽ không có việc gì.”
*****
Không bao lâu sau, Lạc Phi hưng phấn đi tới, cười nói: “Nguồn sinh lực đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta lập tức xuất phát sao?”
“Cậu đã điều tra trạm kiểm soát trên tinh cầu Áo Nhĩ Đăng, lúc giữa trưa bọn họ sẽ thay ca, mười hai giờ chúng ta xuất phát, thừa dịp bọn họ không chú ý mở hệ thống phản trinh sát rời đi, hành động lần này tuyệt đối không để quân bộ liên bang phát hiện.”
Lạc Phi lý giải gật gật đầu: “Rõ!”
Đúng mười hai giờ trưa, Lạc Phi cùng Mạc Lâm ngồi trong Trọng Minh, Lăng An điều khiển chiến hạm chỉ huy mini của quân đoàn Vinh Quang đang giam giữ đám tinh đạo.
Mọi người xuất phát, Trọng Minh đi trước mở đường.
Quả nhiên mười hai giờ trưa là giờ thay ca, Trọng Minh mở hệ thống phản trinh sát, thần không biết quỷ không hay từ vị trí lưới phòng ngự yếu nhất đột phá xông ra ngoài, chiến hạm mini của quân đoàn Vinh Quang theo sát phía sau, mọi người nhanh chóng rời khỏi tinh cầu Áo Nhĩ Đăng tiến vào khu vũ trụ không người tối đen.
Phiến tinh vực này lúc truy tung tín hiệu Trọng Minh Lăng An đã từng đi qua một lần, hệ thống trí năng đã tự động ghi nhớ lộ tuyến, anh nhanh chóng vẻ lại bản đồ khu này, dựa theo lộ tuyến cũ đi ngược lại về đến biên cảnh đế quốc.
Trong khoang điều khiển, Mạc Lâm cúi đầu suy nghĩ, Lạc Phi đi tới ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng ôm vai anh ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy? Có tâm sự à?”
Mạc Lâm nhìn sao trời ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Khi ấy em đã dấu hiệu anh ở đây đi?”
Tai Lạc Phi hơi đỏ ửng, sờ sờ mũi: “Hình như là vậy, khi ấy… quá hưng phấn nên không chú ý lắm tới hoàn cảnh xung quanh.”
Mạc Lâm không nói nữa, chỉ im lặng nhìn sao trời lấp lánh ngoài cửa sổ.
Anh nhớ rõ đêm đó Lạc Phi tiến vào nơi sâu nhất trong thân thể anh, hình thành kết, hoàn toàn dấu hiệu, khoảnh khắc đó cả đời này anh không thể nào quên được, nó giống như linh hồn hai người cũng dung hợp với nhau, nơi trống trải trong lòng hoàn toàn được lấp đầy.
Trước kia anh chỉ có chút thích Lạc Phi mà thôi, cảm thấy Lạc Phi vừa ngây ngốc lại đáng yêu.
Thế nhưng chỉ ngắn ngủi một tuần, một tuần này xảy ra rất nhiều chuyện, ba ngày ba đêm dấu hiệu trong vũ trụ, ở trong rừng suýt nữa bị thực nhân thụ ăn thịt, hai người cùng tới công ty khoáng sản làm công kiếm tiền mua thức ăn, ở thành thị đơn sơ giả trang thành một cặp bầu bạn bình thường…
Hết thảy những trải nghiệm này đều khắc cốt ghi tâm.
Mạc Lâm nghĩ, có lẽ mình đã yêu Lạc Phi.
Thích và yêu rất khác nhau, lúc thích Lạc Phi, mỗi khi được ở cùng một chỗ sẽ cảm thấy thực vui vẻ. Thế nhưng yêu Lạc Phi thì hi vọng Lạc Phi được hạnh phúc.
Nghĩ đến Lạc Phi vì mình mất đi mà khổ sở, trái tim Mạc Lâm đau đớn như bị dao cắt.
Chưa bao giờ anh khao khát được sống như lúc này.
Mặc kệ phải trả giá thế nào, anh nhất định phải sống.
Mong đợi của cha, yêu thương của ba ba cùng tình cảm sâu nặng của Lạc Phi—- nhận được nhiều tình cảm như vậy, anh sao có thể để những mình yêu thương thất vọng?
Trước đây khi bị Mạc Khải Phong nhốt trong phòng tối ba ngày ba đêm, khi ấy Mạc Lâm rất sợ, sợ mình sẽ đói chết.
Thế nhưng hiện giờ anh không sợ chết, anh sẽ cố gắng hết sức để sống sót.
Cho dù thất bại thì ít nhất anh cũng đã cố gắng.
Mạc Lâm hít sâu một hơi đi tới bên cửa sổ, nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài, vẫy vẫy tay với Lạc Phi: “Em lại đây.”
Lạc Phi lập tức đứng lên, đi tới bên cạnh Mạc Lâm: “Sao vậy?”
Mạc Lâm cười khẽ, kiễng mũi chân chủ động hôn lên môi Lạc Phi.
Lạc Phi sửng sốt, lập tức ôm lấy anh đáp lại.
Sao trời bên ngoài rất nhiều, ngẫu nhiên còn có sao băng bay vυ"t qua, hệt như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau trên phi thuyền vũ trụ vậy, lần đó Lạc Phi chỉ thấy được đôi mắt đen láy sáng ngời của Mạc Lâm, từ đó liền bị đối phương hấp dẫn.
Đồng dạng ở dưới sao trời, nhưng hiện giờ là Mạc Lâm chủ động hôn Lạc Phi.
Mạc Lâm hôn thực ôn nhu, Lạc Phi bị hôn tới mức trái tim sắp tan chảy.
Thật lâu sau, Mạc Lâm mới thở hổn hển buông đối phương ra.
Lạc Phi cười khẽ nhìn gò má phiếm hồng của Mạc Lâm, ôn nhu hỏi: “Sao đột nhiên lại hôn em?”
Mạc Lâm vươn tay sờ đầu Lạc Phi: “Đứa ngốc nào đó bị bắt ngủ sô pha hai ngày, này xem như bồi thường, vừa lòng không?”
Lạc Phi hưng phấn nói: “Cực kỳ vừa lòng! Em rất thích anh chủ động hôn em, lại hôn một cái, được không?”
Không ngờ, Mạc Lâm cư nhiên thỏa mãn yêu cầu, lại một lần nữa hôn Lạc Phi.
Lần này Mạc Lâm hôn giống như chuồn chuồn lướt, nhẹ nhàng hôn lên môi Lạc Phi, tựa hồ đang hôn lên trái tim cậu.
Trái tim Lạc Phi run lên, hạnh phúc đến mức muốn lăn vòng vòng trong khoang điều khiển.
Nhìn bộ dáng ngây thơ khoa tay múa chân của đối phương, trái tim Mạc Lâm đột nhiên co rút đau đớn, bất quá ngoài mặt vẫn duy trì mỉm cười: “Lạc Phi, chờ đến lúc về đến đế quốc rồi, em sẽ khai giảng, anh cũng phải tới tập đoàn Phong Dương nhận chức, ba tháng tiếp theo, chúng ta tạm thời không thể gặp mặt.”
Lạc Phi giật mình: “Không thể gặp tới ba tháng à?”
“Đúng vậy, công tác bên tập đoàn khá phiền phức, đoạn thời gian kế tiếp có thể anh sẽ rất bận, không có thời gian gặp em.”
Lạc Phi lý giải gật gật đầu: “Ừm, thế anh cứ xử lý công việc đi, em sẽ ủng hộ anh.”
Mạc Lâm vươn tay ôm Lạc Phi.
—– ba tháng sau, nếu anh có thể sống sót, anh nhất định sẽ tới tìm em.
…(cont)…