Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam

Chương 42: Kế hoạch bổ gục —- anh muốn bổ gục em

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mạc Hàm cùng Phất Lan Khắc trở về trường trước, Y Mạn ở lại khách sạn phụ cận học viện Thánh La Thước Á.

Nội quy đại học Hách Nhĩ Mạn không nghiêm khắc như trường quân đội, ngược lại rất tự do thoải mái. Nhất là hệ cơ giáp, Y Mạn là sinh viên năm ba của hệ chế tạo cơ giáp chuyên nghiệp, chương trình học kỳ này phần lớn là khóa thực tiễn, Y Mạn sớm đã hoàn thành bài tập nên cho dù một tuần không về trường cũng không ai quản.

Sáng hôm sau, Y Mạn liền gửi tin cho Lạc Phi: “Em đưa phương thức liên lạc của Lộ Đức Duy Hi cho anh đi, anh mời cậu ấy ăn cơm.”

Lạc Phi tự nhiên toàn lực phối hợp, lập tức giap nộp phương thức liên lạc của xá hữu.

Y Mạn liền gọi thông tấn khí, rất nhanh liền kết nối được, trên màn hình xuất hiện gương mặt lạnh nhạt của Lộ Đức Duy Hi.

Hôm nay vừa vặn là cuối tuần, Lộ Đức Duy Hi ở trong ký túc xá không mặc quân trang mà mặc áo sơ mi cùng quần dài màu đen, áo sơ mi ngắn tay lộ ra cánh tay rắn chắc, đường cong cơ thể lưu sướиɠ. Nút thắt trên ngực có một nút cởi bỏ, làn da màu mật ong như ẩn như hiện. Vạt áo sơ mi bỏ trong lưng quần, dây lưng có logo màu bạc siết chặt thắt lưng thoạt nhìn phần eo lại càng gọn gàng rắn chắc hơn, theo nhỏ chân dài, dáng người quả thực là hoàn mỹ.

Y Mạn nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, thầm nghĩ, người này suất quá đi.

Mặc trang phục hằng ngày cùng quân trang nghiêm túc, Lộ Đức Duy Hi không quá giống nhau, khí thế cả người không còn quá sắc bén, bất quá vẫn còn lạnh băng như trước, ánh mắt không hề có chút cảm xúc nào.

Thấy Y Mạn, Lộ Đức Duy Hi tựa hồ cũng không bất ngờ, thản nhiên nói: “Tìm tôi có việc gì?”

Y Mạn cười hì hì nói: “Hôm qua không phải đã nói sẽ mời em ăn cơm à? Anh muốn hỏi em xem lúc nào thì tiện?”

Lộ Đức Duy Hi nghĩ nghĩ nói: “Mười hai giờ trưa đi, tới nhà ăn học viện ăn một bữa đơn giản là được rồi.”

Y Mạn lập tức lắc đầu: “Không được, anh mời nhất định phải là bữa tiệc lớn, ăn ở nhà ăn học viện có ý tứ gì chứ? Đừng nói từ khi khai giảng tới nay em vẫn luôn ăn cơm ở nhà ăn học viện đi?”

“Ừ.”

Y Mạn càng cười sáng lạn hơn: “Cho nên càng phải thay đổi khẩu vị a, anh sẽ lái xe tới đón em, chúng ta tới nhà ăn nổi danh gần đó ăn một bữa hải sản thịnh soạn, được không?”

Chống lại ánh mắt to đầy chờ mong của Y Mạn, Lộ Đức Duy Hi đành phải gật đầu: “Được rồi, có cần kêu Lạc Phi không?”

Lạc Phi cùng Y Mạn hiển nhiên là quen biết nhau nên Lộ Đức Duy Hi mới có thể thuận miệng hỏi như vậy, kết quả Y Mạn lập tức xua tay: “Không kêu, kêu bóng đèn tới làm chi.”

“Gì chứ?”

Thấy mình lỡ lời, Y Mạn vội vàng sửa sai: “Lạc Phi bị mẫn cảm với hản sản, hôm nay không gọi cậu ta, hai chúng ta đi thôi.”

Lạc Phi đi ngang qua cửa phòng ngủ vừa vặn nghe thấy câu này: “… … …”

Vì muốn truy người Y Mạn cũng thực liều mạng a, lại còn nói mình dị ứng với hải sản?

Lộ Đức Duy Hi tắt thông tấn khí, quay đầu lại thì vừa vặn chống lại anh mắt Lạc Phi.

Lạc Phi mỉm cười chào hỏi: “Sớm a, Y Mạn hẹn cậu ăn cơm à?”

“Ừ, ăn hải sản. Anh ta nói cậu bị dị ứng hải sản nên mới không gọi cậu đi chung.”

“Đúng vậy, từ nhỏ tôi đã không ăn được hải sản.” Lạc Phi nghiêm trang giúp Y Mạn viện cớ, tiếp đó nói thêm: “Y Mạn từ nhỏ đã cùng tôi lớn lên, tính cách hoạt bát thẳng thắn, nói chuyện hơi phóng khoáng, thường xuyên nói ra vài lời làm người ta khϊếp sợ, nhưng kỳ thực anh ấy rất thiện lương, không hề có ý xấu gì, lại còn đặc biệt thông minh, cậu có thể thử kết giao bằng hữu, ở chung thử xem.” Nếu đã hứa thì Lạc Phi nhất định sẽ ra sức trợ giúp Y Mạn gia tăng độ hảo cảm với xá hữu.

“Ừm.” Sắc mặt Lộ Đức Duy Hi không có gì biến hóa, xoay người ra khỏi ký túc xá: “Tôi tới thư viện một chút.”

Lộ Đức Duy Hi rất thích tới thư viện tra tư liệu, cũng không biết là tra gì, Lạc Phi tự nhiên sẽ không hỏi nhiều, thay đổi trang phục hưu nhàn tới sân vận động.

****

Khảo hạch đặc huấn hình thức địa ngục vừa kết thúc mấy hôm trước nên nhóm tân sinh rốt cuộc cũng có được ngày nghỉ, vài học viên ở lỳ trong ký túc xá bổ giấc, cũng có vài học viên tinh lực tràn đầy giống như tù nhân rốt cuộc thoát được l*иg giam thông khí, bắt đầu tự do bay nhảy.

Sân vận động nơi nào cũng chật kín người, phần lớn đều mặc đồ vận động, có người đánh tennis, có người chơi bowling, bóng rổ…

Các hoạt động vận động yêu thích của địa cầu vẫn được lưu truyền tới nay.

Lạc Phi đi tới sân bóng rổ, vừa lúc có bảy tám người đang tụ tập ở đó chuẩn bị đấu một trận bóng, Lạc Phi chủ động đi tới trước mặt một nam sinh vóc dáng cao ráo: “Học trưởng, em có thể tham gia không?”

Những người này chưa từng gặp qua trong đợt tập huấn, hẳn không phải tân sinh năm nhất nên Lạc Phi thực tự giác gọi đối phương là học trưởng.

Đối phương nhếch miệng cười nói: “Đương nhiên là được rồi, tụi anh vừa vặn đang thiếu một người! Đến đến, mười người, rút thăm chia thành hai đội.”

Trong nhóm người người tựa hồ rất có uy tín, mọi người nghe theo lời anh nhanh chóng chia đội, Lạc Phi bên đội đỏ, đội trưởng bên đội xanh.

Sau khi bắt đầu chơi bóng, Lạc Phi phát hiện vị học trưởng này rất mạnh mẽ, kỹ thuật chơi bóng cao siêu, cư nhiên có thể thoải mái dẫn bóng vượt khỏi vòng vây của ba người, tiếp đó thực tiêu sái ném bóng vào rổ, tư thế bước ba bước nhảy lên bỏ rổ cũng đặc biệt suất khí.

Đội xanh vượt lên dẫn trước điểm, Lạc Phi chỉ có thể phấn khởi tiến lên.

Hai người ở sân bóng triển khai kịch chiến, những đội hữu khác hiệp trợ phối hợp.

Phát hiện trình độ hai người cao nhất nên sau khi cướp được bóng nhóm đội hữu liền tự giác chuyền cho hai bọn họ.

Cách thời gian trận đấu kết thúc chỉ còn ba mươi giây, bóng trong tay Lạc Phi, đối phương không ngừng tiến chắn trước người Lạc Phi.

Chiều cao đối phương cũng xấp xỉ Lạc Phi, lúc bị ngăn lại, Lạc Phi cũng cảm thấy tràn đầy lực cản.

Ánh mắt hai người đối diện, không khí giương cung bạt kiếm.

Đúng lúc này, thân mình Lạc Phi đột nhiên di động về phía bên trái, đối phương lập tức đuổi theo, bất quá ngay sau đó Lạc Phi xoay người một cái từ bên phải dẫn bóng vượt qua, động tác xinh đẹp đột phá được thế phòng thủ của đối phương, sau đó dừng lại ở vạch ba điểm, nhảy lên từ cự ly xa ném bóng vào rổ.

Quả bóng trên không trung vẽ thành một đường pa ra bôn rồi xoạt một tiếng rơi vào giỏ.

Hệ thống tỉ số tự động vào khoảnh khắc Lạc Phi ném bóng vào rổ được tăng lên ba điểm, 25:25, bằng điểm với đội xanh.

Trận đấu kết thúc, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, vị học trưởng kia cười nói: “Kỹ thuật chơi bóng của học đệ không tồi a!”

Lạc Phi khiêm tốn nói: “Trước đây khá hứng thú với bóng rổ nên có tới phòng huấn luyện học tập chút kỹ xảo, vẫn còn kém xa học trưởng.”

Đối phương chủ động vươn tay: “Làm quen một chút, anh gọi là Tiêu Úy Minh, xã trưởng xã đoàn bóng rổ.”



Lạc Phi bắt tay đối phương: “Em là Lạc Phi.”

Tiêu Úy Minh kinh ngạc: “Chính là tân sinh Lạc Phi đạt trọn điểm kỳ đặc huấn à? Khó trách lợi hại như vậy.”

Lạc Phi không ngờ mình cư nhiên nổi danh ở học viện như vậy, bất quá vẫn duy trì bình tĩnh, mỉm cười nói: “Học trưởng quá khen.”

Tiêu Úy Minh vỗ vỗ vai Lạc Phi: “Nếu có hứng thú, em có thể gia nhập xã đoàn bóng rổ của tụi anh. Mỗi khi học viện có kỳ nghỉ, tụi anh sẽ tổ chức một vài trận bóng. Trực tiếp đăng ký trên diễn đàn học viện là được, rất tiện.|

Lạc Phi gật đầu: “Tốt.”

Từ nhỏ Lạc Phi đã rất thích các loại vận động, nhất là mấy môn chơi bóng, trước kia ở hoàng cung không có nhiều đồng bạn đồng lứa như vậy, cậu chỉ có thể chơi với người máy, rất buồn chán. Lúc học trung học, mỗi khi trường tổ chức thi đấu, Lạc Phi đều tham gia.

Không ngờ trường quân đội có cả xã đoàn, còn có cao thủ như Tiêu học trưởng, Lạc Phi tự nhiên không chút do dự xin gia nhập. Làm người mới gia nhập, Lạc Phi thực phóng khoáng mới nhóm học trưởng cùng mình chơi bóng hôm nay một bữa cơm. Đối với học đệ nhỏ tuổi kỹ thuật cao lại khiêm tốn như Lạc Phi, ấn tượng của mọi người đều rất tốt.

****

Cùng thời gian, cổng học viện Thánh La Thước Á.

Y Mạn đậu chiếc xe huyền phù xa hoa mà cha đã thiết kế cho mình ở ven đường, màu sắc đỏ rực hệt như ngọn lửa đang bùng cháy.

Không ít học viên trường quân đội đi ngang qua nhịn không được liếc mắt vài lần, bởi vì phong cách chiếc xe thể thao đỏ rực phóng túng này quá ư đối nghịch với tác phong nghiêm cẩn của trường quân đội, hơn nữa người ngồi trên xe còn đeo kính râm thực khốc, chỉ lộ ra chiếc cằm nhu hòa cùng đôi môi hồng nhạt, khóe môi cong cong tựa hồ rất vui vẻ.

Là tới đón người sao? Là người thân của học viên nào vậy?

Nhóm học viên đi ngang qua đều tò mò phỏng đoán.

Ngay sau đó chỉ thấy một nam sinh từ học viện đi ra, tuy không mặc quân trang nhưng tư thái đi đường cao ngất, vừa thấy đã biết là học viên trường quân đội đã trải qua đặc huấn.

Lộ Đức Duy Hi vừa ra tới cổng trường liền nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ bắt mắt, sau đó người trên xe lập tức hướng về phía mình ngoắc ngoắc: “Ở đây, ở đây!”

Đồng học xung quanh đều đang nhìn, Lộ Đức Duy Hi không chút biến sắc đi tới bên cạnh chiếc xe thể thao, nhìn kỹ mới nhận ra đối phương là Y Mạn.

Hôm nay Y Mạn ăn mặc hệt như đám minh tinh mới nổi trong giới giải trí, quần bò rách rưới, áo sơ mi cởi hai nút lộ ra da thịt trắng nõn, trên cổ còn đeo dây chuyền mặt bảo thạch màu đỏ rực xinh đẹp. Trên mặt đeo kính râm nên không nhìn rõ mắt, chỉ có thể nhìn thấy khóe môi cong cong, cười thực sáng lạn.

Lộ Đức Duy Hi thử mở miệng hỏi: “Y Mạn?”

Khóe môi Y Mạn lại càng nhếch lên cao hơn, dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, không thì có thể là ai a? Mau lên xe.”

Lộ Đức Duy Hi ngồi vào ghế phó lái, Y Mạn lập tức khởi động xe, bay vυ"t lên quốc lộ trên không trung, đi về phía hải sản thành.

Thấy hũ nút ngồi bên cạnh không nói gì, Y Mạn liền chủ động cười tủm tỉm phá vỡ trầm mặc: “Hôm nay anh tạo hình thế nào? Có phải rất khốc không?”

Lộ Đức Duy Hi liếc nhìn một cái, thản nhiên đáp: “Ừm.”

Y Mạn phát điên: “Em không thể nói nhiều một chút được à?”

“Xe này là cơ giáp trí năng cải trang đi?”

Phát hiện đối phương hoàn toàn không có hứng thú với bề ngoài cùng tạo hình của mình, Y Mạn chỉ đành rầu rĩ đáp: “Ừm, là quà sinh nhật cha tặng.”

“Mua à?”

“Đương nhiên là tự cha chế tạo a! Cha anh là đại sư chế tạo cơ giáp nổi danh nhất đế quốc, Bố Lan Ân tiên sinh anh tuấn a.”

“…”

Lần đầu tiên nghe người ta giới thiệu cha mình như vậy, da mặt đúng là dày thật.

Y Mạn lại nói tiếp: “Ba ba anh là bác sĩ ở bệnh viện trung ương đế quốc, nhà anh ở số 117 quảng trường Ba Ân ở thủ đô.”

“??”

Mới quen biết mà thôi, sao người này lại kể hết về gia đình lẫn địa chỉ nhà thế kia?

Thần kinh người này tựa hồ có chút kỳ quái, chủ đề nói chuyện phiếm cứ kỳ kỳ quái quái.

Lộ Đức Duy Hi làm gia đánh giá với Y Mạn: người này rất kỳ quái.

Y Mạn vẫn không ngừng cố gắng gia tăng độ hảo cảm: “Anh cũng là học viên hệ chế tạo cơ giáp, năm ba đại học Hách Nhĩ Mạn. Đúng rồi, lần trước anh có nói tặng cơ giáp cho em làm học phí, em thích cơ giáp loại hình gì? Hay là anh tặng em một chiếc xe là cơ giáp cải trang nha?”

Đại gia đưa học phí cư nhiên vung tay bạo như vậy. Lộ Đức Duy Hi thản nhiên nói: “Không cần, tôi cũng không dạy anh bao lâu, mời bữa cơm coi như học phí đi.”

Y Mạn khoát tay: “Không được, đoạn thời gian trước mỗi tối anh đềm gây sức ép tới hơn nửa đêm, làm em sức cùng lực kiệt, phải cám ơn đàng hoàn chứ.”

“…” Gì mà mỗi tối gây sức ép tới hơn nửa đêm, lời này nghe sao kỳ quái như vậy?

Lộ Đức Duy Hi hơi co rút khóe miệng: “Thực sự không cần.”

Y Mạn nhiệt tình nói: “Vậy thế này đi, em dạy anh nửa tháng để anh biết cách bắn súng ngắm, đến khi đó anh sẽ tặng em một đài cơ giáp do chính anh làm. Cơ giáp anh làm không tốt lắm, giá trị cũng không đắt, bất quá có thể biểu thị được tâm ý anh dành cho em, em thấy được không?”

Thấy đối phương cố chấp như vậy, Lộ Đức Duy Hi cũng thực bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu: “Được rồi.”

Lúc này Y Mạn mới hài lòng mỉm cười.

Lộ Đức Duy Hi phát hiện Y Mạn thực sự rất thích cười, hở ra liền cười ngây ngô, cũng không biết đang nghĩ gì.

Quả nhiên là người kỳ quái.

****

Hai người đi tới hải sản thành, lúc này Y Mạn mới cởi kính râm, dẫn Lộ Đức Duy Hi lên lầu ba.

Bởi vì hoàn cảnh sống ở thời tinh tế biến đổi rất lớn, rất nhiều động vật hoang không thể ăn được nên phần lớn hải sản hiện giờ đều có khu nuôi dưỡng chuyên môn đào tạo, ưu điểm là sạch sẽ, không bị ô nhiễm. Nhất là những con tôm được nuôi dưỡng xuất phẩm đều trong suốt trắng nịn, to dài như cánh tay nam nhân trưởng thành, chất thịt no đủ.

Y Mạn dẫn Lộ Đức Duy Hi tới khu lựa chọn, chọn một đống lớn, cả hành trình Lộ Đức Duy Hi vẫn luôn đi ở phía sau, mặt không chút biến sắc. Kỳ thực đối với đám sinh vật biển giương nanh múa vuốt này Lộ Đức Duy Hi không quá hứng thú, bất quá Y Mạn thì hưng phấn bừng bừng tự tay mò lên vài con tôm hùm.



Sau khi hải sản được dọn lên bàn, Y Mạn liền nhiệt tình nói: “Ăn đi, ăn nhiều một chút. Mấy thứ này có giá trị dinh dưỡng rất cao, hơn nữa hương vị cũng đặc biệt ngon.”

Lộ Đức Duy Hi đang cân nhắc xem nên đối phó với con tôm lớn bằng cảnh tay trước mặt thế nào, kết quả Y Mạn liền cầm lấy con tôm, ngón tay thon dài linh hoạt nhanh chóng lột vỏ tôm, sau đó cười tủm tỉm đặt thịt tôm vào dĩa Lộ Đức Duy Hi: “Anh lột giúp cho, lột xong thì có thể trực tiếp ăn.”

Sắc mặt Lộ Đức Duy Hi có chút cứng ngắc: “Cám… cám ơn.”

Đây là lần đầu tiên có người giúp Lộ Đức Duy Hi lột vỏ tôm, để cậu chỉ việc ăn thôi.

Cảm giác ‘được chăm sóc’ này làm trong lòng Lộ Đức Duy Hi có chút quái dị.

Y Mạn rất nhiệt tình, sau khi giúp Lộ Đức Duy Hi lột tôm xong liền cầm lấy con cua lột mai, bỏ hết thịt vào chén.

Nhìn thịt tôm thịt cua xếp thành núi ở trước mặt, sắc mặt Lộ Đức Duy Hi càng lúc càng cức ngắc hơn: “Đủ rồi.”

“Ăn nhiều vào! Vóc dáng em cao như vậy, ăn ít quá sao no được, mấy thứ hải sản này thoạt nhìn lớn lớn vậy chứ không có bao nhiêu thịt cả.”

Y Mạn vừa nói vừa nhanh nhẹn lột vỏ tôm, nụ cười trên mặt sáng rực ấm áp hệt như mặt trời ngày hè.

Nhìn nụ cười sáng lạn của đối phương, Lộ Đức Duy Hi trầm mặc một lát mới thấp giọng hỏi: “Anh là omega đi?”

Hiện giờ omega có thể sử dụng thuốc ức chế, phần lớn omega vì tránh gặp phải phiền thức không cần thiết đều sử dụng thuốc ức chế để che giấu đi hương vị tin tức tố trên người, vì thế nếu dựa vào bề ngoài cùng tin tức tố sẽ rất khó nhận ra omega.

Sở dĩ Lộ Đức Duy Hi biết Y Mạn là omega là vì phần giới thiệu gia cảnh vừa nãy. Cha Lộ Đức Duy Hi, tướng quân Mại Khắc Nhĩ cùng cha Y Mạn là Bố Lai Ân tiên sinh có chút giao tình, cha từng nói Bố Lai Ân tiên sinh có một đứa con trai omega tình cách y hệt mình, rất khác biệt với những omega khác.

Xem ra cha đã biểu đạt phi thường uyển chuyển, Y Mạn không chỉ khác biệt với những omega khác, phải nói là kỳ tích.

Đại đa số tình huống đều là alpha ôn nhu săn sóc omega trên bàn cơm, Y Mạn ngược lại, thực hào sảng lột vỏ cua vỏ tôm rồi bỏ hết thịt vào dĩa Lộ Đức Duy Hi.

Một alpha thân cao một thước tám mươi bảy như Lộ Đức Duy Hi cư nhiên được một omega cao chưa đến một thước bảy chăm sóc…

Nghĩ thế nào cũng cảm thấy thực quái dị.

Nghe thấy câu hỏi của Lộ Đức Duy Hi, Y Mạn thực thẳng thắn cười cười: “Đúng vậy, anh là omega, sao vậy?”

Lộ Đức Duy Hi nghiêm túc nói: “Anh không cần chăm sóc tôi như vậy.”

“Chính là anh muốn a!”

Lộ Đức Duy Hi khẽ nhíu mày: “Vì cái gì?”

Y Mạn cười hắc hắc gãi gãi đầu: “Từ nhỏ đến lớn anh đã gặp rất nhiều alpha, thế nhưng em đặc biệt có lực hấp dẫn nhất, nhất là dáng vẻ mặc quân trang, suất tới mức làm anh muốn bổ gục em.”

“?????”

Một omega cư nhiên muốn bổ gục mình??

Y Mạn lại nói tiếp: “Anh rất có hảo cảm với em nên muốn thử theo đuổi em. Dù sao chúng ta đều còn trẻ, cứ ở chung xem sao, hợp thì thử yêu đương, không hợp thì làm bạn. Đương nhiên, anh sẽ không bức em, lại càng không cưỡng ép em.”

Anh ta nói muối theo đuổi mình? Còn nói sẽ không cưỡng ép mình??

Sắc mặt Lộ Đức Duy Hi càng lúc càng xấu hổ, đến tận bây giờ cậu thật sự chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày, có một omega cười tủm tỉm đứng trước mặt thổ lộ với mình, lại còn nói muốn bổ gục mình, muốn theo đuổi mình, nhưng sẽ không cưỡng ép mình….

Mình thân là một alpha thân hình cao lớn cường tráng, thế mà omega thấp bé này cư nhiên nói không muốn cưỡng ép mình???

Khóe miệng Lộ Đức Duy Hi co rút mãnh liệt, nhìn người đang cười sáng lạn trước mặt lạnh lùng nói: “Anh cảm thấy mình có thể cưỡng ép được tôi sao?”

Y Mạn thần bí hề hề sáp tới, môi dán sát bên tai Lộ Đức Duy Hi, thì thầm: “Phương thức dùng sức mạnh của omega không phải là vũ lực a.”

Lộ Đức Duy Hi không hiểu, nhướng mày: “Vậy là gì?”

Y Mạn cười hì hì: “Sao em lại đơn thuần như vậy, nếu anh muốn dùng sức mạnh với em thì trực tiếp ngừng dùng thuốc ức chế để tiến vào kỳ động dục, khi đó chỉ cần anh ngoắc ngoắc ngón tay một cái, em sẽ giống như phát điên bổ nhào lên người anh, ôm anh, dấu hiệu anh, chiếm hữu anh, hiểu chưa? Đây là phương pháp dùng sức mạnh anh có thể dùng với em a.”

Lộ Đức Duy Hi: “… … … …”

Tam quan của Lộ Đức Duy Hi hoàn toàn đổi mới.

Cư nhiên có omega dám chủ động nói ra những lời này, quả thực là không biết xấu hổ!

Thế nhưng khoảnh khắc Y Mạn áp sát bên tai nói những lời ấy, Lộ Đức Duy Hi vốn vẫn luôn lạnh lùng nghiêm túc nháy mắt đỏ rực vành tai.

Trong đầu Lộ Đức Duy Hi cư nhiên thật sự xuất hiện cảnh tượng Y Mạn miêu tả, cậu đặt omega không biết xấu hổ này lên giường như vầy như vầy…

Ý thức được chính mình đang nghĩ cái gì, sống lưng Lộ Đức Duy Hi lạnh ngắt, lập tức ngừng lối suy nghĩ bị Y Mạn dẫn chệch qua hướng không thuần khiết kia lại, nghiêm mặt nói: “Cho dù anh làm vậy tôi cũng sẽ không dấu hiệu anh, tôi rất tin tưởng với khả năng tự chủ của mình, huống chi, tôi cũng không có hứng thú về phương diện kia đối với anh.”

Y Mạn cười nói: “Yên tâm, anh sẽ không làm vậy, chỉ đùa chút thôi.” Anh dừng một chút rồi lại nhẹ nhàng thổi khí bên tai Lộ Đức Duy Hi, thật sự nói: “Anh càng hi vọng em chân chính thích anh rồi chủ động dấu hiệu anh, ôm anh không chịu buông tay.”

Lộ Đức Duy Hi: “… … … …”

Omega này rốt cuộc có biết ‘xấu hổ’ là gì không vậy?

Nhìn gương mặt vẫn luôn lạnh lùng của nam nhân lúc đỏ lúc trắng, tâm tình Y Mạn rất tốt.

Đùa giỡn người vừa nghiêm túc lại cao lãnh này, nhìn gương mặt đối phương xuất hiện những biểu tình phấn khích, Y Mạn cảm thấy thực thành công!

…(cont)…

Tác giả: truyện có 2 CP

Mạc Hàm: không hay không biết cứ luôn tự đào hố chôn mình

Y Mạn: vẫn luôn một mực cố gắng đào hố Lộ Đức Duy Hi

Cuối cùng cả hai cặp đều hài hòa mỹ mãn nhảy vào hố, truyện cũng kết thúc.
« Chương TrướcChương Tiếp »