Mặc kệ Tạp Nhung phát điên như thế nào, phương hướng của Diên Vĩ hạm đều không thay đổi. Gã nhìn đám thú bóng tối nhiều vô tận bên ngoài và thứ đang ngo ngoe rục rịch trong cửa bóng tối, cũng không có dũng khí nói Lâm Tế rằng tự bọn họ rời đi.
Tạp Nhung bực bội đi vòng vòng quanh tinh hạm, liếc qua Lâm Tế lạnh nhạt cùng Hàn Thụy khi nhìn thấy gã liền bày ra vẻ mặt cảnh giác, gã nghẹn khí mà ngồi lại chỗ cũ, hạ quyết tâm nếu tình huống có chút không tốt thì gã liền chạy.
Dựa vào vũ khí sắc bén, rất nhanh Diên Vĩ hạm đã đánh tới phế tích số 36. May mắn là nơi này không có người sinh sống, số lượng thú bóng tối không dày đặc như ở khu vực trung tâm. Một đường Tô Hòa đều nghĩ làm thế nào để lấy được số đá năng lượng kia? Phế tích số 36 vì hoang phế đã lâu, bên trong ống dẫn cũng không thích hợp cho cơ giáp di chuyển, nhưng nếu không mặc cơ giáp thì hiển nhiên chính là đi chịu chết. Cậu nhìn về phía Lục Ly, không biết Lục Ly sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào.
Lục Ly quay đầu, "Sao vậy?"
Tô Hòa hỏi: "Anh muốn tự mình xuống đó lấy đá năng lượng?"
Lục Ly ừ một tiếng, lại nói: "Phía dưới quá nguy hiểm, cậu nên ở lại Diên Vĩ hạm."
Tô Hòa: "......"
Thật ra cậu một chút cũng không có suy nghĩ muốn đi theo Lục Ly, Tô Hòa yên lặng nghĩ trong lòng.
Lục Ly triển khai cảm quan trong nháy mắt, khuếch tán ra bốn phía tựa mạng nhện, lại giống như những cái dây leo không ngừng kéo dài. Cảm quan của hắn lướt qua đám thú bóng tối lúc nhúc trên mặt đất, tìm tới cửa vào thế giới ngầm, theo ống dẫn ngầm dính đầy tro bụi dò sâu vào bên trong, cuối cùng tìm được cái hang mà Tiểu Bạch đã đào ra, đúng là nơi mà lúc trước săn chuẩn đã tìm thấy Tô Hòa. Cảm quan của Lục Ly thẩm thấu vào cát đá, xuyên qua từng tầng cản trở, gửi lại cho hắn một tọa độ chính xác.
"Tọa độ mục tiêu N23-E45, khai hỏa." Lục Ly hạ lệnh nói.
Tia pháo ion màu trắng bắn xuyên mặt đất, đơn giản thô bạo mà đánh thông tới tận con đường dưới thế giới ngầm.
Tô Hòa: "......"
Một đám người nhìn Lục Ly dẫn người nhảy khỏi tinh hạm, rất nhanh liền tìm thấy năm rương đá năng lượng Tô Hòa đã giấu tốt.
Tạp Nhung ghé vào cửa sổ lẩm bẩm tự nói "Đúng là vì đá năng lượng thật, quân đội Liên Bang hiện tại đã nghèo thành cái bộ dạng này!". Nhưng rất nhanh cõi lòng gã lại tràn đầy hy vọng "Bây giờ liền xuất phát đi". Động tĩnh giữa không trung càng lúc càng lớn, tầm mắt cực nóng của Tập Nhung xuyên thấu qua tinh hạm, ánh mắt trông mong mà dừng trên người Lục Ly, chờ Lục Ly nói một tiếng rời đi.
Lục Ly sắp xếp xong đá năng lượng, nhấn mở bản đồ Phá Tinh, trầm giọng nói: "Đi tới phế tích số 45."
Diên Vĩ hạm lại lần nữa di chuyển, nhưng vẫn như cũ không phải phương hướng mà Tạp Nhung chờ đợi. Gã hùng hổ nhìn về phía Hàn Thụy "Rốt cuộc tụi mày giấu bao nhiêu đá năng lượng hả!?"
Hàn Thụy: "......"
15 phút sau, ở một khu dân cư nhỏ, một chiếc tinh hạm rách tung tóe tựa như tùy thời có thể vỡ tan chật vật bay lên. Lâm Tế lập tức đoán được ý đồ của Diên Vĩ hạm, trong mắt hắn hiện lên một tia rung động. Cùng với hàng loạt pháo ion năng lượng cao nổ vang không dứt, ngày càng nhiều tinh hạm bám ở phía sau, đồng thời vây theo còn có một đám thú bóng tối rậm rạp.
Sắc mặt Tô Hòa dần trở nên tái nhợt, từng hạt mồ hôi nhỏ giọt trên trán. Râu tinh thần của cậu không ngừng kéo dài, đem tức túc Diên Vĩ hạm sẽ mang mọi người rời đi truyền khắp mỗi ngóc ngách có người sống sót. Đây cũng không phải một việc quá tốt đẹp, đủ loại cảm xúc theo râu tinh thần mà ùa vào trong đầu cậu. Dưới thú triều đang ra sức càn quét Phá Tinh, áp lực cực lớn trùm xuống, cảm xúc của một người đều bị phóng đại vô hạn, sợ hãi, đau đớn, chán ghét, tuyệt vọng...... Còn có sự giãy giụa cầu sinh, từng thứ giống như dòng chảy dần hội tụ lại, bắt đầu ở trong thế giới tinh thần của cậu ấp ủ một cơn gió lốc.
"Tốt, đã đủ rồi." Lục Ly mạnh mẽ đánh gãy hành vi của Tô Hòa, đem cậu ôm vào trong ngực. Bàn tay hắn phủ lên trán Tô Hòa, bên dưới là một mảnh lạnh lẻo. "Tôi dẫn cậu đi nghỉ ngơi." Lục Ly thấp giọng nói. Tô Hòa lắc đầu từ chối. Cậu không phải là người không tim không phổi, vào thời điểm này làm thế nào có thể đi ngốc một mình được. Cậu đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, lục tục đã có hơn hai mươi chiếc tinh hạm đi theo sau. Tính thêm những người này chỉ sợ còn chưa đủ 1 phần vạn người trên Phá Tinh, nghĩ đến đây tâm tình Tô Hòa liền có chút trầm trọng.
Lục Ly nhìn theo tầm mắt cậu, nói: "Chúng ta đã cố gắng hết sức, chỉ cần không thẹn với lòng là được."
Thẩm Thận đánh gãy lời hai người, "Không kịp nữa rồi, chỉ sợ vương thú lại muốn xuất hiện."
Giữa bầu trời Phá Tinh, đám mây màu xám đột nhiên quay cuồng kịch liệt, sấm chớp kéo dài che phủ nửa không trung làm vật trong trùng động màu đen càng thêm hăng hái dò ra năm cái xúc tua, đôi mắt thật lớn bên trong láo liếc nhìn xung quanh, nhắm chuẩn vào Diên Vĩ hạm mà vươn lại đây.
"Renault!"
Lục Ly hô to, Renault vẫn luôn chuẩn bị lập tức cắm rễ vào sàn nhà, lá cây trên đỉnh đầu biển ảo thành lớp màng xanh lục, tầng tầng lớp lớp bao trùm hơn hai mươi chiếc tinh hạm giữa không trung. Cùng lúc đó, toàn bộ vũ khí hiện có của các tinh hạm nhắm về phía xúc tua đang quét ngang đến, theo mệnh lệnh "khai hỏa!" Tô Hòa truyền tới, đủ loại kiểu dáng tia sáng lóa lên, xúc tua của thú bóng tối nổ tung, đống thịt nát tanh tưởi cùng máu đen văng khắp nơi.
Một tiếng thống khổ kêu gào vang vọng khắp chân trời, ngay lập tức Lục Ly liền gia cố lá chắn tinh thần cho Tô Hòa. Thú bóng tối bên trong trùng động hoàn toàn bị chọc giận, nửa cái thân thể lách ra ngoài. Nó điên cuồng múa máy xúc tu, một chiếc tinh hạm loại nhỏ bất hạnh bị đánh trúng. Phòng hộ của Renault về bản chất chỉ là một loại màng năng lượng, chiếc tinh hạm xui xẻo kia bị xúc tua thật lớn dùng lực đánh bay, rất nhanh đã bị thú bóng tối xung quanh chen chúc vây lấy.
Lúc này không ai dám bảo tồn thực lực, một đám tinh hạm đều liều mạng khai hỏa. Chiếc tinh hạm đơn độc kia rất nhanh liền tan tác, người sống sót bên trong dường như lớn tiếng nói điều gì, sau đó điều khiển cơ giáp liều mạng nhảy vào đàn thú bóng tối. Một đám cầu lửa sáng lên giữa không trung, mảnh nhỏ của cơ giáp văng ra. Người sống sót trên những tinh hạm còn lại đều trầm mặc nhìn một màn này, không khí bi thương lan tràn khắp nơi.
"Sống sót!" Đây chính là câu cuối cùng mà chiếc tinh hạm kia để lại cho bọn họ.
Ai cũng không biết người chết tiếp theo sẽ là ai. Lục Ly mặt trầm như nước, đem năng lượng phát ra của Diên Vĩ hạm tăng lên mức lớn nhất. Tinh hạm đỉnh phá áp lực cực lớn bay lên không, tròng mắt vương thú chuyển động, nửa cái thân thể căng chặt, phun ra cơn mưa đen như mực, màng phòng hộ của Ngân Hà Thụ Nhân bị ăn mòn ra một mảng lốm đốm thật lớn, lại một chiếc tinh hạm rớt ra ngoài.
"Năng lượng không đủ." Thẩm Thận nói.
Lục Ly không cần nghĩ ngợi, "Rút từ nguồn đá năng lượng dự trữ."
Nếu không thể rời khỏi Phá Tinh, thì càng không cần bàn tới chuyện mở ra trùng động. Thân ảnh Renault hiện lên từ Diên Vĩ hạm, tia sáng xanh lục lưu chuyển, từng đốm lớn bị ăn mòn nhanh chóng được năng lượng lấp kín, tinh hạm tăng tốc thoát khỏi tầng khí quyển. Diên Vĩ hạm vội vã rời khỏi Phá Tinh, vương thú càng vội vã mà xuất hiện, hai người tựa như là đang chạy đua với nhau, ai cũng muốn giành trước một bước.
Vũ trụ màu đen dần dần xuất hiện trong tầm nhìn của Diên Vĩ hạm, tim mọi người trong phòng chỉ huy đều treo lên. Pháo ion năng lượng cao nổ vang, Diên Vĩ hạm giống như cá tìm về mặt biển, cuối cùng cũng thoát ra khỏi tầng khí quyển của Phá Tinh. Toàn thân Renault lập lòe tia sáng, tinh hạm được màng phòng hộ của Ngân Hà Thụ Nhân bao bọc ở trung tâm tựa như chú cá mang theo những giọt nước, sôi nổi theo đó mà thoát ly tầng khí quyển.
Âm thanh hoan hô của mọi người còn chưa kịp vang lên, thân ảnh vương thú trong hư không hoàn toàn lách ra khỏi trùng động. Xúc tua thật lớn của nó dễ dàng cuốn lấy một chiếc tinh hạm loại nhỏ, dường như chỉ trong chớp mắt, chiếc tinh hạm đó liền bị bóp nát.
"Mở máy phát xạ trùng động!" Lục Ly hô to.
Giữa từng tia điện quang nhiễu loạn, một lốc xoáy màu đen chậm rãi thành hình tại hư không. Bởi vì năng lượng không đủ, trùng động cũng không ổn định, tia điện màu tím xé rách lôi kéo ở trung tâm lốc xoáy, tựa như cánh cửa địa ngục vừa mở ra. Sắc mặt Lục Ly ngưng trọng "Xuất phát!"
Một đầu của Diên Vĩ hạm dần tiến vào trùng động, thứ cuối cùng Tô Hòa nhìn thấy khi quay đầu lại chính là tròng mặt màu xám thật lớn của vương thú. Cậu ở đó thấy được sự ghẻ lạnh căm ghét cùng một thứ cảm tình vô cùng phức tạp.
Vì sao?
__ Sắc mặt Trang Vĩ trầm xuống, "... Người của Quân đoàn 3 biết tôi tới Phá Tinh chỉ đếm trên đầu ngón tay, đều đã đi theo tôi nhiều năm, có thể nói là những người mà tôi tín nhiệm nhất. Còn lại ngoại trừ lão Lý thì chính là Diên Vĩ hạm các cậu. Không biết Lục thiếu giáo có gì cần giải thích với tôi hay không?" Theo lời ông nói ra, không khí bên trong khoang đột nhiên trở nên khẩn trương, uy áp vô hình từ trên người Trang Vĩ tràn ra. Thời khắc này, Lục Ly đã hiểu nguyên nhân vì sao Trang Vĩ được xưng là thiết huyết thượng tướng.