Cô chỉ là một người bình thường sinh ra và lớn lên trên hình tinh rác. Cô thậm chí còn là một công dân chưa đăng ký tạm trú. Cô không có danh tính và không có cách nào để kích hoạt mạng lưới quang học. Cô không có cách nào tiếp cận được thông tin về thế giới này, ngoại trừ hành tinh rác.
Nếu cô thật sự từ bên ngoài đến, vậy không có lý do gì cô không biết về trùng tộc, thậm chí không biết quân viễn chinh hay học viện quân sự, còn không biết hắn nữa.
Dư Thập Nhất là một thiên tài.
Trong hoàn cảnh khó khăn, và lỗi thời như hành tinh rác mà có thể tài giỏi đến mức này… Dư Thập Nhất quả thực là một thiên tài.
Nhưng dù là thiên tài đến đâu khi lần đầu chạm trán với trùng tộc, đều phải khϊếp sợ.
Lâu Kỳ tưởng rằng Dư Thập Nhất đang sợ hãi nên cau mày, nhưng lại không biết nên an ủi cô như thế nào.
Dư Thập Nhất nhìn con cua hoàng đế rơi xuống mặt đất, cô gần như không thể kiềm chế được sự phấn khích của mình. Cô vô thức cắn môi để ngăn mình nhảy cẫng lên vì quá phấn khích, bờ môi đều bị răng của cô cắn chảy máu.
【Cua hoàng đế! ! ! Cô ái ngại việc Lâu Kỳ còn ở bên cạnh, cho nên không có nói thành tiếng, nhưng trong lòng không ngừng giao lưu với 0529.】
O529 cũng rất hưng phấn: 【Không sai vào đâu được! Chủ nhân, cô không phải muốn ăn sao? Bắt nó ăn đi! Con cua hoàng đế này lớn như vậy, cô có thể ăn nó trong một thời gian dài! 】
【Tuyệt vời!!】
Dù 0529 không nói, cô cũng sẽ làm như vậy!
Cô ngồi xổm xuống trước mặt cua hoàng đế, suy nghĩ xem có nên mang thi thể con cua hoàng đế đi không.
Kỳ thực, gạch của trong thân cua hoàng đế ăn không ngon lắm, nhưng Dư Thập Nhất đã nhịn ăn mấy năm rồi nên cô không quan tâm.
Tận thế còn có thể ăn chút đồ ăn, nhưng ở hành tinh rác, cô chỉ có thể ăn dịch dinh dưỡng, nếu không phải dịch dinh dưỡng có nhiều loại hương vị khác nhau, cô thậm chí còn cảm thấy vị giác của mình đã không còn.
Nghĩ tới món cua hoàng đế hấp sắp thơm ngon, cô không khỏi xúc động muốn khóc, cho dù gạch cua ăn không ngon cho lắm.
Bỗng nhiên Dư Thập Nhất nhớ ra điều gì đó.
Cô quay lại hỏi Lâu Kỳ: “Loại trùng tộc này có nhiều hả?”
Lâu Kỳ giật mình khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Dư Thập Nhất và câu hỏi của cô, hắn gật nói: "Rất nhiều. Diệt mãi không hết.”
Nghe thấy lời hắn nói, đôi mắt của Dư Thập Nhất càng đỏ hơn, giống như nước mắt sắp tuôn trào ra ngoài.
Dư Thập Nhất mừng như điên, kích động đến mức khóe miệng chảy xuống nước bọt.
Hóa ra không chỉ có một con cua hoàng đế, còn rất nhiều con như thế. Đây quả thực là một bữa tiệc hải sản đang chờ cô đến thưởng thức.
Dư Thập Nhất đưa tay sờ lên khóe miệng để chắc chắn rằng mình không có để nước miếng chảy ra, sau đó cô lại tập trung vào con cua hoàng đế và những cái chân cua đã bị cô chém rơi rụng nằm trên mặt đất.