Chương 14: Trùng tộc xâm lược



Chỉ là nhìn thoáng qua thôi hắn đã nhìn thấy bảy hoặc tám màu trên đầu của người máy, toàn bộ đầu có màu xanh lục, như thể nó đã được vá xấu đến nỗi cay con mắt, cũng chỉ có các khớp nối là vẫn còn ẩn hiện một chút màu sắc vàng đen thâm trầm, rất đối lập với phong cách chỉnh thể của cơ giáp.

Hắn thậm chí còn nghi ngờ rằng cơ giáp này được ghép lại bằng các đồng nát, nếu không thì sao có thể xấu xí như vậy? Ngay cả cơ giới sự kém thẩm mỹ nhất cũng biết cách sử dụng màu sắc sao cho nhìn cơ giáp nó trông hài hòa hơn.

Nhưng Lâu Kỳ biết điều này là không thể.

Cơ giáp có yêu cầu cực kỳ cao về vật liệu, ngoài các cơ giáp trang trí bên ngoài, các cơ giáp còn lại không chỉ phải chịu áp lực chiến đấu cao mà còn có khả năng du hành xuyên không gian, chiến đấu ngoài vũ trụ và chịu được áp lực của vũ trụ, sự chuyển đổi thời gian và không gian. Kim loại thông thường không có cách nào chịu được loại áp lực này chứ đừng nói đến mấy kim loại đồng nát.

Có lẽ phong cách thẩm mỹ mà Dư Thập Nhất yêu thích!

Lâu Kỳ nhìn chiếc cơ giáp này ngoại trừ vẻ bề ngoài xấu xí ra thì nhìn khá đẹp mắt, trong chốc lát cũng không biết phải đánh giá ra sao.

Hắn rất muốn hỏi Dư Thập Nhất đang nghĩ gì, nhưng khi Lâu Kỳ nhìn về phía Dư Thập Nhất, hắn thấy Dư Thập Nhất đang làm việc rất chuyên chú và không để ý tới xung quanh, như thể không gì có thể làm cô ấy phân tâm. Có lẽ, cũng chỉ có cơ giáp ở trước mặt là khiến cô ấy chú ý.

Thanh tiến độ trên màn hình chậm rãi di chuyển về phía trước, đôi mắt của cơ giáp sáng lên, Dư Thập Nhất lấy ra một lọ dịch dinh dưỡng từ không gian quang giáp rồi đổ vào miệng, lấp đầy cơn đói, sau đó tiếp tục vùi đầu vào việc lắp ráp.

Hắn mở quang não lên đồng thời bật chức năng quay video nhưng lại phát hiện quang não của mình không có tín hiệu?

Cơ sở hạ tầng của hành tinh rác tuy lạc hậu nhưng không thể làm gián đoạn tín hiệu. Một khi tín hiệu bị gián đoạn, toàn bộ xã hội sẽ rơi vào tình trạng bế tắc.

Chẳng trách đã một thời gian trôi qua nhưng hắn vẫn chưa nhận được tin tức gì.

Giống như đáp lại suy nghĩ của Lâu Kỳ, phòng làm việc đột nhiên rung chuyển dữ dội.

Sau đó, sự rung chuyển này ngày càng mãnh liệt hơn.

Đây không phải giống như cơ giáp, cũng không giống người máy công nghiệp, mà giống như một sinh vật sống…

Lâu Kỳ chăm chú lắng nghe, quả nhiên, hắn nghe thấy tiếng còi báo động yếu ớt nhưng chói tai từ bên ngoài truyền vào.

Chỉ có một lý do khiến chuông cảnh báo vang lên vào lúc này.

Trùng tộc đã xuyên thủng hàng phòng ngự và xuyên qua bầu khí quyển đi vào trong hành tinh rác rồi!

Những rung động bất thường này khiến những đồ đạc khác trong phòng làm việc rung chuyển. Dư Thập Nhất, người đang đắm chìm trong công việc dường như không có phản ứng, nhưng đôi tay của cô chuyển động càng lúc càng nhanh.

“Còn bao lâu thì xong?” Lâu Kỳ hỏi.

“Nhanh.” Dư Thập Nhất đáp: “Chỉ còn một chút thôi.”

Thanh tiến độ trên màn hình hoàn tất quá trình kiểm tra bị kẹt ở mức 90% nhưng đang chạy về phía trước với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Dư Thập Nhất cúi đầu xuống, cố gắng tận dụng 10% cuối cùng để kiểm tra các bộ phận khác của cơ giáp.

Cô thực sự tin tưởng vào kỹ năng của mình, hiện tại cô chỉ đang đề phòng những rắc rối có thể xuất hiện mà thôi.